Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca (Truyện full) - Chương 48 Hy vọng là ngươi không có lừa ta!
- Trang Chủ
- Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca (Truyện full)
- Chương 48 Hy vọng là ngươi không có lừa ta!
Ngay lúc trong lòng Triệu Vũ còn đang xoắn xít về chuyện này, thì đột nhiên thanh âm của Long Linh Nhi lại truyền vào trong đầu của hắn.
Chỉ có điều, lần này hắn lại nghe được âm thanh của nàng hơi có vẻ kích động, hoàn toàn không phải bộ dáng vô cùng lạnh nhạt giống như trước đây.
“Ngươi… ngươi không phải đã ngủ say rồi sao? Lúc này làm sao lại xuất hiện ở trong đầu của ta?”
Thế nhưng, vẻ mặt của Triệu Vũ lại có chút sợ hãi cùng nghi hoặc, nhìn lấy chiếc nhẫn đeo ở trên tay của mình.
“Ngu ngốc, ai nói bản công… e hèm, ai nói ta ngủ say thì không thể truyền âm cho ngươi. Với lại, tên ngốc nhà ngươi thực lực quá yếu, ta tất nhiên là phải phân ra một chút thần hồn, để kiểm tra xem ngươi có đem đứa nhỏ nhà ta nuôi ngốc hay không?”
Dường như nói đến có chút hưng phấn, nên linh hồn của Long Linh Nhi cũng theo bản năng xưng hô ra thân phận của nàng. Nhưng nhớ ra cái gì đó, nàng không khỏi vội vàng thu hồi lại, chỉnh sửa cách nói chuyện một phen.
Ánh mắt Triệu Vũ nhất thời thấp thoáng tinh quang, hắn biết được Long Linh Nhi tuyệt đối sẽ không lừa mình. Vậy nên, hắn mới lần nữa cẩn thận hỏi thăm: “Nếu như thế, ta thật sự có thể đi vào bên trong kết giới này sao?”
“Tất nhiên rồi, nhưng ngươi cũng không cần phải vội, hiện tại cũng chưa đến lúc Thiên Long quả chính thức thành thục, còn cần đợi một khoảng thời gian nữa mới được!”
Linh hồn của Long Linh Nhi lúc này cũng không xuất hiện ở trước mặt mọi người, mà dùng phương thức truyền âm từ bên trong Long Giới Châu truyền lại cho Triệu Vũ biết.
Đối với kỹ năng này của nàng, Triệu Vũ cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Dù sao, thân là thánh nữ của một chủng tộc vô cùng cường thịnh ở trên Thiên Long tinh, một chút kỹ xảo như vậy là vẫn nên có.
“Được rồi, coi như ta lần này đặt cược ở trên người của ngươi. Hy vọng là ngươi không có lừa ta!”
“Phi phi, bổn công chúa là người như thế nào? Ta mà lại đi lừa ngươi? Đừng có tự dát vàng lên mặt như vậy, ta chỉ vì muốn đem Thiên Long quả này giúp cho Tiểu Long kích phát huyết mạch mà thôi. Với lại, thứ này đối với ngươi cũng là đồ tốt. Sau khi phục dụng, thực lực của ngươi sẽ bạo tăng. Đến lúc đó, chờ đợi ngươi và Tiểu Long chính thức bước vào Bán Thần cảnh. Các ngươi có thể mở ra phong ấn của Long Giới Châu. Mà ta, cũng có thể lợi dụng cơ hội lần này, đem hồn thể của mình lần nữa ngưng tụ, tìm lấy một cỗ thân thể khác phục sinh.”
Long Linh Nhi nghe thấy Triệu Vũ nghi ngờ, liền nhịn không được lộ ra tính tình trẻ con, liên tục truyền âm cho hắn trách mắng một trận.
Mà lúc này, đám thiếu nữ đi ở bên cạnh nhìn thấy Triệu Vũ cứ đứng ngây ra một chỗ nói chuyện với chiếc nhẫn đeo ở trên tay, cả đám đều không khỏi nghi hoặc đưa mắt nhìn lên, giống như thể đang nhìn một tên ngốc.
May là lần trước Elicia đã nhìn thấy linh hồn của Long Linh Nhi từ trong Long Giới Châu xuất hiện bên ngoài, nên khi thấy biểu hiện của Triệu Vũ cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
“Chủ nhân, ngài không sao chứ?”
Sau khi nhìn thấy Triệu Vũ không còn cầm chiếc nhẫn nói chuyện nữa, Elicia lúc này mới bước lên một bước hỏi thăm.
Đối với sự quan tâm của nàng, Triệu Vũ cảm thấy rất hài lòng, hắn gật đầu rồi vuốt ve mái tóc của nàng, nói: “Không có việc gì, ta chỉ suy nghĩ đến một số phương pháp để đi vào bên trong kết giới mà thôi!”
“Thật sao?”
Nghe Triệu Vũ tự tin nói ra lời này, tất cả chúng nữ đều vô cùng kinh ngạc mà nhìn hắn.
“Tất nhiên là thật!”
Nhìn chúng nữ kinh ngạc như vậy, Triệu Vũ nở ra một nụ cười tràn đầy tự tin đáp lại.
Mà lúc này, đại địa bỗng dưng rung lên một trận kịch liệt, sau đó là một đầu ma thú với thân hình vô cùng khổng lồ dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
“Rống… nhân loại ti tiện, các ngươi cũng dám tranh đoạt thần quả với bọn ta hay sao? Cút đi!”
Đây là một con Tê Giác có hình thể rất lớn. Bản thân của nó cũng tỏa ra một cỗ khí thế vô cùng cường đại, hướng về phía đám người đang đứng gần bên ngoài kết giới rống to một tiếng.
Ngay lập tức, một đám tu sĩ nhân loại đều bị tiếng rống kinh thiên động địa này của nó làm cho kinh sợ, tranh nhau mà lui lại phía sau. Thế nhưng, bọn họ còn chưa kịp chạy đi được bao lâu, thì từ phía sau lưng lại nhô ra một đầu thằn lăn cao tới năm trượng, dài đến mấy trăm thước đem đầu lưỡi cuốn lấy một nhóm tu sĩ đang lui phía sau, cho vào trong cái miệng khổng lồ của nó nuốt chửng.
“Ừng ực… mùi vị này cũng không tệ lắm… ợ…”
Sau khi nuốt xong một nhóm người, trong miệng của con thằn lằn này vậy mà phát ra tiếng người, còn đánh ợ lên một cái.