Chương 4: Vô lý
Đường Uẩn sởn da gà.
Nếu như người câm nhỏ mà là Khuông Diên Hách thì tất cả đều hợp lý rồi. Chủ tịch tập đoàn Hướng Hằng, con trai của người sáng lập, một người lớn lên trong sự hy vọng và hào quang vô tận, một cậu ấm siêu giàu nhất định phải kết hôn sinh con rồi kế thừa gia nghiệp, khi đối mặt với xu hướng tính dục của mình thì chỉ có thể đeo mặt nạ lên, ngậm miệng lại và biến thành một người khác.
“Vậy cơ quan thẩm định đó sẽ do anh tìm à? Hay là chúng tôi phải tự tìm?” Diêm Sở cắt đứt mạch suy nghĩ của Đường Uẩn.
“Các cô chỉ cần ký một bản hợp đồng uỷ thác là được, còn lại có thể giao cho tôi phụ trách nốt.”
Đường Uẩn vẫn nhìn chằm chằm vào cổ Khuông Diên Hách.
Có phải trùng hợp không?
Thế thì chuyện này quá mức trùng hợp luôn rồi! Hơn nữa hình như Khuông Diên Hách còn dùng một loại cao dán giống hệt cái kia.
Nhưng tối hôm qua lúc dán cao cho người câm nhỏ, anh dán rất ẩu, không thể chắc chắn 100% có phải vị trí đó, góc độ đó trên cổ Khuông Diên Hách hay không.
“Vậy dựa trên kinh nghiệm của anh, chúng ta có thắng được vụ kiện này không?” Diêm Sở hỏi.
Đường Uẩn không dám cam đoan với khách hàng chuyện này: “Tôi phải soát lại bằng chứng của các cô trước đã.”
Ánh mắt của anh dán chặt vào người Khuông Diên Hách, cố gắng hết sức tìm ra điểm giống nhau giữa hắn và người câm nhỏ. Nhưng anh chưa bao giờ quan sát kỹ người câm nhỏ, dù sao thì khuôn mặt của hắn cũng bị biến dạng nên sẽ rất bất lịch sự nếu cứ nhìn chằm chằm mãi.
Vậy nên bây giờ khi trông thấy Khuông Diên Hách anh mới sững sờ, nhìn qua thì tưởng giống nhưng nhìn kỹ thì lại thấy không giống.
Có vẻ như khuôn mặt trong video đầy đặn hơn người câm nhỏ một chút, độ dài của tóc thì…hình như hơi ngắn hơn người câm nhỏ.
Nhưng tất cả chỉ là “hình như”.
Nơi mà Đường Uẩn quen thuộc nhất thật ra lại là cơ bụng của người câm nhỏ kia, bởi vì khi làm tình, hai tay không có chỗ dựa của anh sẽ chống lên eo và bụng hắn, nơi đó có cơ bắp rất săn chắc.
Nhưng anh đâu thể bảo chủ tịch Khuông cởi áo ra cho mình sờ thử được?
Biểu cảm trên mặt Khuông Diên Hách vẫn không thay đổi, hắn nghịch nghịch chai nước trong tay, cuối cùng gật đầu nói: “Vậy cậu thêm WeChat của tôi, theo dõi tiến trình vụ án với tôi.”
Có lẽ là vì quanh năm đứng trên địa vị cao nên giọng điệu của hắn luôn mang tính ra lệnh nhất định. Cảm giác xa cách này khiến Đường Uẩn cảm thấy mình cứ tự ảo tưởng đa tình.
Người kiêu ngạo, lạnh lùng và thờ ơ như Khuông Diên Hách thì sao có thể lên app tán tỉnh người khác được?
Người câm nhỏ của anh rất đáng yêu, là người sẽ khen ngợi anh làm rất tốt.
Nhưng sau khi tắt video call, trước tiên Đường Uẩn vẫn đăng nhập Xunyang, hỏi người câm nhỏ đang làm gì, có nhớ anh hay không.
Người câm nhỏ không online.
Suy nghĩ của Đường Uẩn lại bay tán loạn: Không phải là Khuông Diên Hách thật chứ? Vừa nãy qua video thì giả vờ bình tĩnh, bây giờ lại không dám online à? Nhưng lúc làm tình anh và người câm nhỏ đều không tháo mặt nạ, nên chắc là không dễ bị nhận ra như vậy đâu nhỉ?
Xét cho cùng, Đường Uẩn vẫn mong đây chỉ là một sự trùng hợp bất ngờ. Mặc dù ngoại hình Khuông Diên Hách cực kỳ hợp gu anh, có thể lên giường với người như vậy là điều may mắn của anh. Nhưng anh rất lo lắng, nếu như hai người họ là cùng một người thì người câm nhỏ có liên lạc lại với anh không? Mối quan hệ của họ chỉ vừa bắt đầu đã phải kết thúc rồi sao?
Hơn mười phút sau người câm nhỏ mới online, gửi cho anh một bức ảnh chụp ở tiệm sửa xe.
[Vừa nãy tôi phải thay lốp xe cho khách, cậu nhớ tôi rồi chứ gì.]
Được rồi.
Đường Uẩn thừa nhận suy nghĩ vừa rồi của mình quá hoang đường.
[Tôi vừa gặp một người rất giống anh.]
Người câm nhỏ: [Anh ta ra ngoài cũng đeo mặt nạ à?]
Đường Uẩn bật cười: [Không phải, chỉ là cảm giác rất giống, hơn nữa trên cổ anh ta cũng có một miếng cao dán.]
Người câm nhỏ: [Miếng cao dán kia nồng mùi đến mức tôi không ngủ được, nửa đêm phải dậy xé nó ra, hôm nay tôi không dán.]
Đường Uẩn: [Ơ, không sợ bị người khác nhìn thấy dấu hôn à?]
Người câm nhỏ: [Là huy chương.]
Không lâu sau, Lương Tụng mang chìa khóa tới cửa hàng 4S.
Di chứng của cơn say là đau đầu và mệt mỏi. Thấy Lương Tụng cứ đờ đẫn, Đường Uẩn bèn lái xe của y để dẫn y đi ăn sáng.
Trong quán không đông người, Đường Uẩn chọn món xong thì ngồi kể về chuyện vừa gọi video với Khuông Diên Hách.
Lương Tụng được gặp rất nhiều thiếu gia con nhà giàu, y đoán già đoán non: “Có phải anh ta không đẹp trai không?”
“Cũng ưa nhìn.” Đường Uẩn đánh giá rất khiêm tốn, “Mặt mũi đủ cả.”
Lương Tụng hiểu ngay: “Biết ngay mà, nhất định là không ổn rồi.”
Lúc đợi đồ ăn lên rất nhàm chán, Đường Uẩn lại kể cho Lương Tụng chuyện miếng cao dán trùng hợp trên cổ: “Lúc đó tôi rất bối rối, cứ có cảm giác anh ta là người câm kia.”
“Thật không?” Vẻ mặt Lương Tụng như không thể tin nổi, “Vậy anh ta không nhận ra ông hay sao?”
Đường Uẩn nhấp một ngụm trà chanh, nói: “Tôi cũng đeo mặt nạ mà.”
Lương Tụng cứ như đang nhìn kẻ dở hơi: “Ông gọi video với đại gia mà còn đeo mặt nạ à?”
Đường Uẩn cạn lời: “Tôi đang bảo lúc thuê phòng với người câm nhỏ thì tôi toàn đeo mặt nạ.”
Bàn bên cạnh quay sang nhìn bọn họ, Đường Uẩn hơi ngại nên thoáng ngập ngừng, hạ giọng nói nhỏ: “Hơn nữa khi ở cạnh anh ấy tôi không dùng giọng thật lúc bình thường, nên dù có gặp mặt thì chắc cũng không nhận ra tôi đâu.”
Lương Tụng trợn tròn hai mắt: “Thật á, ông học nói giọng nữ à?”
“Không phải!”
Nhưng mà…cũng gần thế.
Thật ra chuyên ngành chính của Đường Uẩn hồi đi học là phát thanh truyền hình, ngành này là do mẹ anh đề xuất. Bà ấy rất mong anh có thể vào đài truyền hình làm việc sau khi tốt nghiệp, được xuất hiện trên tivi như Kiêu Kiêu nhà hàng xóm là tốt nhất. Dịp lễ lạt tiệc tùng, mặt mũi sáng sủa thì kiểu gì ít nhất cũng được làm MC chủ trì hôn lễ, thu nhập nghìn đô, vừa kiếm bộn tiền vừa hào hoa phong nhã– đây là ngành nghề này trong tưởng tượng của bà.
Đường Uẩn học được hai năm mà vẫn không gợi nổi hứng thú, nhưng bấy giờ đổi ngành thì không kịp nữa nên anh phải tự học luật. Khi đó kỳ thi luật quốc gia vẫn còn chưa cải cách, sinh viên chưa tốt nghiệp ngành luật cũng có thể tham gia thi, sau khi vượt qua thành công, anh vào làm thực tập sinh cho một công ty luật.
Một năm sau, anh trở thành một luật sư hành nghề rất có tiếng nói.
Ngày đầu tiên add người câm nhỏ, Đường Uẩn đã hỏi thẳng hắn thích đàn ông như thế nào, người câm nhỏ trả lời kiểu nào cũng chấp nhận được, nhưng hắn thích bạn nhỏ lên giường phóng khoáng thoải mái một chút.
Hắn nói vậy là Đường Uẩn hiểu ngay: Hắn thích một bạn thụ trẻ tuổi lúc bình thường trông đĩnh đạc nhưng lên giường phải phóng đãng, chủ yếu là tạo ra cảm giác đối lập nhau.
Trong giới này chỉ có vài người sẵn sàng làm công, còn đâu đa số là thụ, vì làm thụ thì có thể tận hưởng cảm giác được nuông chiều. Số còn lại thì linh hoạt làm công hay thụ đều được, họ thay đổi thuộc tính tùy theo đối tượng của mình, gặp người mạnh mẽ hơn thì làm thụ, mà gặp phải thụ thì họ nằm trên, thậm chí còn chấp nhận thay phiên nhau làm công.
Đường Uẩn thuộc loại cuối cùng. Anh không quá quan trọng vấn đề công thụ cho lắm, bởi vì bất kể là làm công hay thụ thì con người anh cũng không thay đổi.
Chỉ là chất giọng vốn có của anh khá trưởng thành, ai nghe xong cũng nghĩ anh đã tầm ba mươi. Dựa theo sở thích của người câm nhỏ, trong suốt quá trình anh đều dùng chất giọng thiếu niên trẻ trung tràn đầy sức sống, thi thoảng còn làm ra vẻ nũng nịu đáng yêu.
Người câm nhỏ từng khen giọng anh rất hay, rất mềm mại êm tai, Đường Uẩn vì thế mà thỏa mãn vô cùng nên anh chưa bao giờ đổi lại giọng.
“Vậy là anh ta giả câm nói chuyện với ông hả?” Lương Tụng hỏi.
Đường Uẩn đẩy đĩa cánh gà và bánh dứa do người phục vụ mang lên cho Lương Tụng: “Không phải, lúc sau tôi nhắn tin cho người câm thì anh ấy đang sửa xe cho khách.”
“Ồ ra là vậy… May mà không phải, không thì thành ra ông yêu kẻ thù không đội trời chung của tôi rồi.” Lương Tụng ngẫm nghĩ, nói tiếp, “Nhưng xem ra cũng khá thú vị, vậy thì ông có thể lợi dụng sắc đẹp lẻn vào hang ổ của địch giúp tôi đạp đổ tập đoàn đó, thế là rạp phim nhà tôi lãi to.”
Đường Uẩn suy ngẫm một chút, đáp: “Nói như ông thì tại sao tới giờ tôi vẫn chưa được làm đại gia vung tiền như rác thế? Rạp chiếu phim tồi tàn kia của ông thì lời lãi được bao nhiêu?”
Lương Tụng bĩu môi: “Nhìn cái vẻ không có chút tiền đồ nào của ông kìa, bởi vậy ông trời chỉ có thể sắp đặt cho ông gặp được thợ sửa xe thôi.”
“Sửa xe thì làm sao?” Đường Uẩn bênh vực người câm nhỏ, “Thợ sửa xe còn có cơ bụng tám múi đấy, ông có không? Mà tiệm của người ta không phải hàng sửa xe bình thường đâu, là gara chuyên sửa chữa tân trang hàng chính hãng, cửa tiệm của gia tộc lớn đó.”
“Ồ? Lớn cỡ nào cơ?”
Đường Uẩn giơ ngón tay: “Trong thị trấn chỉ có hai nhà, năm sau bọn họ còn định mở rộng lên thành phố, có thể thấy thu nhập rất khả quan.”
“Cắt.”
“Cắt cái gì, ít ra vẫn ăn đứt rạp phim thua lỗ từ năm này qua năm khác của ông.”
“Cút đi! Thua lỗ không phải do tình hình dịch bệnh hoành hành ư? Nhưng ông nghĩ mà xem, rạp phim của tôi thua lỗ ba năm mà vẫn tồn tại được để khai trương, chẳng phải đã tốt lắm rồi à?”
“Nhớ lời đấy, nếu năm nay lợi nhuận vẫn âm thì ông viện cớ thế nào?”
“Ông có thể kỳ vọng vào tôi một chút được không?”
Lương Tụng vừa ăn bánh dứa, vừa bất giác nhớ lại bài share trên Weibo hôm trước, tâm trạng y đột nhiên cân bằng hơn nhiều, nhếch mép cười xấu xa: “Tự nhiên tôi nghĩ, có khi ông cũng không thích nổi tên nhà giàu bất lực kia đâu.”
“Hử?”
“Họ Khuông đó bất lực mà đúng không? Ông quên rồi à?”
“Đúng rồi!” Đường Uẩn dường như đã ngộ ra, thế mà anh lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy, xem ra suy đoán hôm nay của anh đều là dư thừa.
Trước khi họp video với Khuông Diên Hách, anh cảm thấy người đàn ông này hơi đáng thương, nhưng kể từ hôm nay anh lại thấy đáng tiếc.
Quả là uổng phí khuôn mặt đó.
“Nhưng anh ta cũng có thể nằm dưới.” Đường Uẩn đáp, “Người ta giàu như vậy thì cần gì phải tự làm?”
***
Cùng lúc đó, một chiếc Cullinan màu đen đang lái dọc theo con đường Hằng Hoa rộng rãi. Đến đây là đã bước vào trung tâm thành phố tài chính Nam Thành, mật độ cao tầng dày đặc, xe cộ qua lại nườm nượp, khắp dãy phố đều là các cửa hàng xa hoa, đèn đóm sáng trưng như không bao giờ kết thúc.
Hoa đào trong vành đai xanh đang nở rộ, thu hút rất nhiều du khách dừng chân chụp ảnh.
Ở ngã tư đèn giao thông, tài xế đánh lái đưa ô tô từ từ rẽ vào tòa nhà tập đoàn Hướng Hằng.
Đây là một trong những tòa nhà văn phòng mang tính biểu tượng nhất của Nam Thành, mười năm trước họ bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê đội ngũ kiến trúc sư nước ngoài về thiết kế. Hình dạng bố cục được thiết kế rất đẹp mắt, nhìn từ xa trông giống một chiếc thuyền đang căng buồm ra khơi, nổi bật giữa những tòa nhà văn phòng vuông vức xung quanh. Nhưng đây mới chỉ là chi nhánh tập đoàn Hướng Hằng đặt tại vùng Hoa Đông, còn trụ sở chính của họ được đặt tận Bắc Kinh tấc đất tấc vàng.
Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, muốn vào được tầng này phải có sự cho phép của chủ tịch.
Khuông Diên Hách bước ra khỏi thang máy mà không gặp chút trở ngại nào. Từ hành lang rộng rãi cho tới tiền sảnh đều được trang trí bởi những chậu cây và hoa đắt tiền, một số loài hoa sinh trưởng trái mùa, đều là các loại được vận chuyển từ nước ngoài về bằng đường hàng không. Ngày nào chúng cũng được các chuyên gia cắt tỉa tưới tắm, không còn tươi nữa thì lập tức thay cây mới, cốt chỉ để thắp sáng hai mắt những người thỉnh thoảng mới qua đây.
Khuông Diên Hách đứng yên, hơi cúi đầu quét mống mắt, hai tấm cửa kính trong suốt từ từ mở ra, gần như không phát ra tiếng.
Diện tích hơn 2000m2 được phân chia thành các phòng, gồm văn phòng, phòng họp, khu nghỉ ngơi, tập thể hình và các khu vực khác. Nhìn không thấy cột nhà, nghe không thấy tiếng người nói, toàn bộ không gian trống trải vô cùng.
Đứng trước cửa sổ sát đất là có thể nhìn ngắm dòng sông mênh mông, đồng thời cũng cảm nhận được ánh sáng thay đổi từ bình minh tới chiều tà. Thứ được hít vào mũi là không khí đã lọc sạch, cũng là mùi nhân dân tệ thơm nức, khuyết điểm duy nhất là không thích hợp cho người sợ độ cao.
Mặc dù Khuông Diên Hách không sợ độ cao nhưng hắn rất ít khi để ý cảnh sắc ngoài cửa sổ, việc đầu tiên sau khi bước vào phòng là tìm điều khiển từ xa kéo rèm lại.
Đối với hắn, dù là cánh rừng bạt ngàn, thành thị huyên náo hay biển rộng vô biên thì cũng không khác gì nhau, bởi vì đa số thời gian của hắn đều dành cho công việc. Lịch trình bận rộn và công việc kinh doanh tẻ nhạt gần như chiếm hết mọi suy nghĩ của hắn. Cho dù trăm hoa đua sắc trước mặt thì hắn cũng khó mà ngửi được hương thơm của chúng.
Nhưng hôm nay, hắn lại quên đóng cửa sổ khi vào phòng.
Màn hình điện thoại đen thui, hắn nhấn bật lên lần nữa, vừa choáng ngợp vì tình huống bất ngờ, đồng thời còn mang theo sự mong đợi hiếm có.
Trên đời này thế mà có những sự trùng hợp đến vậy.
Thật ra lúc nhìn thấy Đường Uẩn trong video, hắn vẫn chưa xác định được thân phận của anh. Hắn chỉ nhớ cậu bạn đi thuê phòng với hắn có một nốt ruồi dưới yết hầu, trùng hợp là luật sư Đường cũng có.
Đến tận khi kết thúc cuộc gọi video, hắn nhận được tin nhắn từ “Pháp sư nhỏ hạnh phúc” thì mới biết.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Đường Uẩn phải tạo một nick name như vậy.
Vậy còn Đường Uẩn thì sao? Anh cũng nhận ra hắn rồi ư?
Khuông Diên Hách đưa tay xoa xoa miếng cao dán trên cổ. Tối qua trước khi ngủ hắn sợ thứ này quá nồng mùi nên đã xé nó ra, sáng nay mới dán lại. Hắn dán lên vị trí khác nên có lẽ sẽ không dễ bị phát hiện.
Nhưng chắc chắn đã dấy lên sự nghi ngờ của luật sư Đường.
Tình trạng hiện tại của họ như đã phá vỡ một bức tường không gian, tình hình trở nên rất khó kiểm soát, mà Khuông Diên Hách thì luôn ghét những việc không thể kiểm soát được.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng cái tên Khuông Diên Hách để hẹn hò với đàn ông, hắn cũng không thể làm như vậy. Hình tượng cá nhân của hắn thì không quan trọng, nhưng ba chữ “Khuông Diên Hách” không chỉ là tên hắn, mà còn là hình tượng của cả một doanh nghiệp.
Hướng Hằng đã xây dựng nên thương hiệu ổn định, chuyên nghiệp, chất lượng cao và đáng tin cậy trong hàng chục năm qua. Khi ai đó nhắc tới Hướng Hằng, họ nên thảo luận về bất động sản, giá cổ phiếu, quỹ tăng trưởng, chất lượng sản phẩm, dịch vụ nhân viên và lợi ích cộng đồng, chứ không phải là việc hắn đi thuê phòng với đàn ông ở đâu, lên giường dùng tư thế nào.
Loại bê bối này là thứ mà đối thủ cạnh tranh của họ muốn thấy nhất, hắn không thể để cho đám người đó có cơ hội bôi nhọ Hướng Hằng.
Suy nghĩ của hắn gần như rối ren mất cả ngày. Mãi tới tận 9 giờ tối, Khuông Diên Hách mới kết thúc cuộc họp video cuối cùng, đặt công việc xuống rồi xoa bóp cổ và vai đã cứng đờ.
Hắn đang chuẩn bị rót một tách cà phê thì điện thoại nhảy lên một tin nhắn mới.
Pháp sư nhỏ hạnh phúc: [Tối mai có rảnh không? Có muốn đi ăn với tôi không?]
Khuông Diên Hách rất ngạc nhiên khi một người luôn bị động như anh lại đột nhiên chủ động.
Cho tới giờ, hai người họ vẫn chưa có một bữa ăn tử tế nào với nhau.
Test102: [Sao tự nhiên lại rủ tôi đi ăn tối?]
Pháp sư nhỏ hạnh phúc: [Tôi vừa nhận một dự án lớn, tâm trạng đang vui, sắp tới có khi sẽ bận nên chắc không có thời gian gặp anh.]
Khuông Diên Hách đoán mục đích của Đường Uẩn là xác nhận thân phận thật của hắn. Nếu hắn từ chối thì chỉ khiến anh thêm nghi ngờ.
Test102: [Được, cậu thích ăn gì?]
Pháp sư nhỏ hạnh phúc: [Ăn thịt.]
Không biết có phải Đường Uẩn cố ý hay không, nhưng lời nói của anh cứ làm người ta liên tưởng tới những thứ khác. Khuông Diên Hách bất giác bật cười nhìn chằm chằm vào điện thoại. Nhưng rồi hắn nhận ra bản thân chắc là ngu ngốc lắm nên đành cố kìm lại.
Test102: [Được, theo ý cậu.]
Hắn nghĩ, sau cuộc hẹn này, hắn sẽ nói lời tạm biệt với pháp sư nhỏ dưới thân phận là người câm, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
——
Khuông Khuông: Quá nguy hiểm, không thể ngủ với em ấy được nữa.
Tiểu Đường: Để tui nghĩ xem, mai nên dùng tư thế gì đây ta.
———
Cải: Chương trước tui có pr page fb của tui, cơ mà một thời gian trôi qua tui lại thấy mình quá lười để quản lý nhiều thứ, việc nghĩ content lên bài (dù là xàm xí) cũng mệt mỏi quá đi, nên tui không dùng page nữa nha mọi người ٩( ᐛ)و