Chương 36: Ba Đứa Trẻ
Đầu Tử vừa hỏi vừa ngoáy lỗ tai. Ai mà biết Từ Phong hắn lại tự luyến đến mức độ này. Thật tình cứu vãn không nổi nữa. Thạch Ngọc Cầu đứng ở gần đó, thoáng chốc không nhịn được mà khoé môi cũng cong lên. Cảnh tượng này lại vô tình bị Từ Phong nhìn thấy.
Là đang cười hắn sao?
“Tiểu Cầu!”
Thạch Ngọc Cầu vừa nghe gọi tên liền cứng họng, khoé môi cong lên lập tức thu lại. Nếu để hắn biết cô đang cười vì độ tự luyến của hắn thì sao đây? Biết đâu chừng hắn lại nổi đoá. Trong nhà này ngoài cô và hắn ra những người còn lại chỉ là khách, muốn trút giận hắn cũng chỉ có thể tìm cô. Như vậy chẳng phải tiêu đời rồi sao?
Cô ngước lên nhìn, ra vẻ đã nghe thấy. Từ Phong nhíu mày, nhìn một hồi lâu rồi ngã lưng ra ghế, dáng vẻ phóng túng.
“Nói xem! Ở đây ai đẹp trai nhất?”
Cô há miệng. Tulen và Đầu Tử đang ăn dưa thì bị sặc suýt nữa đã phun ra tùm lum. Gì mà ở đây ai đẹp trai nhất? Hỏi cô thì đương nhiên cô sẽ trả lời là hắn rồi? Như vậy thì công bằng ở đâu ra chứ?
Tulen nuốt nước ừng ực, nhìn cô nói.
“Này! Công bằng mà nói thì đừng hỏi cô ấy! Vì cô ấy là người làm cho mày còn gì?”
Đầu Tử tán thành ý kiến này, gật đầu lia lịa.
“Chứ gì nữa?”
Từ Phong bỏ ngoài tai mấy lời ồn ào đó. Gần đây hắn lại phát hiện ra cô nói chuyện quả thật khéo hơn lúc trước, còn biết nói mấy câu lấy lòng hắn. Dù sao nghe vậy cũng êm tai. Hơn nữa dù có là nói dối cũng là do cô nói ra, hắn tạm chấp nhận được. Thế là hắn vẫn cương quyết nhìn về phía Thạch Ngọc Cầu, nhướn mày đợi câu trả lời của cô.
Cô mím môi, gương mặt trong trẻo như sương sớm, đã học được cách nói mà không biết ngượng giống hắn.
“Thiếu gia đẹp trai nhất!”
Đầu Tử và Tulen bất lực vỗ mặt chan chát, không nói nên lời. Trong phòng ngoài tiếng cười sảng khoái của Từ Phong ra thì không còn gì khác.
Sau khi bình chọn ra nhan sắc đẹp nhất trong phòng của hội thi nhan sắc, ba người bọn họ tụm lại để chơi game đua xe. Thạch Ngọc Cầu nhìn thấy trái cây trong dĩa đã hết, vậy nên mới xuống lầu để gọt thêm. Âm thanh của máy trò chơi phát lên, vô cùng vui tai. Sau đó là một cuộc hỗn loạn khi ba người nói chuyện không ngớt.
Đầu Tử nói.
“Xe màu đỏ của tao! Bọn mày đừng giành!”
Từ Phong lại quay sang bóp mặt gã ta, che mắt lại không cho gã chọn.
“Im đi! Mày tuổi gì mà giành?”
Tulen bị hai người họ chen lấn suýt ngã xuống đất, mặt mũi tối đen.
“Tao lạy bọn mày! Để yên tao chơi!”
Thạch Ngọc Cầu ở dưới này nghe mà chỉ biết lắc đầu. Bình thường nhìn họ ai cũng lầm lì, có ngờ đâu cũng có lúc hồn nhiên như vậy. Trong lòng cô chợt có suy nghĩ, không biết tuổi thơ của Từ Phong đã trải qua lạc lõng như thế nào. Đám bạn này của hắn tuy không phải tốt, nhưng với hắn cũng xem như là tình nghĩa lâu năm. Mắng chửi nhau như cơm bữa, vậy mà vẫn rất bền chặt.
Cô mang trái cây lên phòng, vừa mở cửa ra đã thấy gạc tàn thuốc bừa bộn. Từ Phong quay sang nhìn gã Đầu Tử, vả vào mặt gã ta một cái.
“Mày là chuột cống à? Sao ở dơ vậy hả?”
Gã ta quay lại nhìn, tiện thể thấy cô đi tới liền nói.
“Em gái! Dọn dẹp giúp anh nhé!”
Từ Phong lại vỗ mặt gã ta một cái nữa.
Phen này nhìn vào không khác gì cha đang dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch.
“Dọn cái đầu mày! Người của tao là để mày sai vặt à?”
Thạch Ngọc Cầu ngơ ngác, nhưng dù sao cũng không muốn trong phòng trở nên ồn ào. Cô đặt dĩa trái cây sang một bên, cầm chổi lên rồi quét sạch số gạc tàn đó. Từ Phong lườm Đầu Tử, còn gã ta chỉ ngồi đó cười khì khì. Âm thanh vui tươi từ trong máy chơi game phát ra liên tục. Hắn và gã Đầu Tử cứ chí choé với nhau suốt, duy chỉ mỗi mình Tulen là tập trung rất cao độ. Gã ta chơi rất hăng, vượt qua mấy chiếc xe liền đã thấy được đích, bỏ xa Từ Phong và Đầu Tử.
Một tiếng “ting, ting” vang lên, Tulen dễ dàng về đến đích. Nhìn sang mới thấy hai người này vẫn còn đang đùa giỡn, cầm dưa hấu nhét vào miệng nhau.
“Đầu Tử! Miếng này nhiều hạt nhường cho mày!”
Từ Phong vừa nói vừa cười, còn gã ta né tránh liên tục đã sắp gãy cổ rồi. Tulen phá lên cười, hợp sức với hắn nhét dưa vào miệng Đầu Tử.
Thạch Ngọc Cầu đứng đó nhìn ba người họ đè lên nhau không nhịn được mà đưa tay che miệng cười.
Ba đứa trẻ lớn xác.
Hắn vô tình nhích người lên, bắt gặp nụ cười trong trẻo nơi đáy mắt của cô, ngẩn ra vài giây. Hắn chưa từng nhìn thấy cô cười tươi như thế, ý cười trào ra khỏi khoé mắt như muôn triệu vì sao.
Chơi đến tận chiều mới về, Tulen và Đầu Tử đều tơi tả vì vật lộn cùng nhau và Từ Phong. Hai người dìu dắt nhau xuống lầu, chào tạm biệt rồi lên xe phóng đi mất.
“Tiểu Cầu! Đói bụng chưa?”
Hắn thấy cô đang lau bàn, từ sau lưng đi đến hỏi. Cô hơi giật mình, sau đó lại lắc đầu. Hắn nhíu mày khó hiểu.
“Sáng giờ có ăn gì đâu mà không đói? Dạ dày cô bằng giấy sao?”
…