Chương 7: Người Em Trai Từ Trên Trời Rơi Xuống (2)
- Trang Chủ
- Dục Vọng Triền Miên - Lâm Vĩnh Túc (full)
- Chương 7: Người Em Trai Từ Trên Trời Rơi Xuống (2)
Đèn xanh
Lâm Vĩnh Túc bước sang đường
Trong lòng bàn tay nắm chặt lấy tập tài liệu như sợ nếu nới lỏng tay sẽ mất đi vậy
Đi…cứ đi…đến khi hai chân rã rời, toàn thân ướt đẫm mồ hôi thì cô cũng đến được cổng bệnh viện A.
Cô bước vào trong mà không hề biết rằng có một đôi mắt lạnh lùng sắc bén như chim ưng đang dõi theo mình từ điểm đèn giao thông đến tận giờ.
***
Khiên Thục Linh gọi điện thoại xong cho Lâm Vĩnh Túc thì đi ra khỏi toilet, đi về phòng làm việc của mình.
Bà bước vào
Trong căn phòng màu trắng toát của viện trưởng bệnh viện A, tuy chỉ đơn sắc mỗi màu trắng nhưng được bố trí vật dụng vô cùng tinh tế, cùng những đồ vật trang trí mang phong cách Châu Âu cổ điển được tối giản đi hoạ tiết và giữ lại những đường nét nổi bật nhất khiến cho cả căn phòng toát lên sự tinh tế của chủ nhân nó.
Giữa căn phòng đặt bộ bàn ghế sofa màu trắng ngà, có một chàng trai trẻ đang nằm gục trên ghế.
Khiên Thục Linh bước lại gần, đưa đôi mắt nhìn xuống người đang nhắm mắt bên sofa kia.
Vô Dĩnh Kỳ, cứ tưởng cậu ta về rồi, không ngờ vẫn còn ở đây.
Khiên Thục Linh cúi người xuống, hơi ghé tai sát mũi Vô Dĩnh Kỳ.
Nhịp thở đều, thật là cậu ta ngủ rồi sao?
Aizzz…
Khiên Thục Linh ngồi lên ghế sofa, bàn tay khẽ vuốt mi tâm đang nhíu lại của cậu.
Theo tâm lý học, đang ngủ mà mi tâm nhíu lại thế này, hẳn là cậu ta rất mệt mỏi trong cuộc sống.
Lại nhìn đứa trẻ tuấn tú đang say ngủ, Khiên Thục Linh thở dài một hơi.
Tội nghiệp, từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của bố, mẹ thì đau ốm không thể rời giường, một thân một mình gánh hết mọi việc, bươn chải để lớn lên.
Bàn tay Khiên Thục Linh vuốt nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, hàng mi dài có chút động, bà liền thụt tay về.
Cẩn thận nhìn lại, Vô Dĩnh Kỳ vẫn ngủ say.
Không hiểu sao nhìn khuôn mặt của cậu bà lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Là thương tâm? Hay thương hại?
Khiên Thục Linh lắc lắc đầu, cười khổ.
Dường như đó là cảm giác của một người mẹ.
Khiên Thục Linh đỡ đầu của Vô Dĩnh Kỳ dậy, muốn đưa cậu lại chiếc sofa dài phía đối diện để cậu có thể ngủ thoải mái hơn là chiếc sofa hình vuông này.
Thế nhưng khi vừa đỡ dậy thì cậu ta liền quay mặt, cả khuôn mặt đều núp trên bộ ngực tròn trịa của bà.
Bầu ngực đầy đặn cao ngất đều bị mặt cậu đè ép đến biến dạng.
Từng luồng khí nóng từ mũi cậu phả ra, mơn trớn trên làn da có chút nhạy cảm, khiến cho Khiên Thục Linh cảm nhận được từng đợt nóng rực.
Khiên Thục Linh cố đẩy khuôn mặt cậu ta cách xa bầu ngực mình một chút, nhưng khuôn mặt như búng ra sữa đó cứ mỗi lần bà vừa chạm tới là lại quay bên này, lật bên khác.
Mỗi một lần như vậy lại là một lần bầu ngực no tròn của bà bị hắn đè bẹp sâu hơn nữa, vùi sâu hơn nữa.
Không còn cách nào, dù gì thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ còn ngây thơ, nhìn vẻ mặt đang say ngủ kia bà lại không thể nào mà nổi khí được.
Đành nhẹ nhàng hết mức, loay hay sau gần ba mươi phút mới có thể đặt cậu ta yên ổn nằm trên chiếc sofa dài ở đối diện.
Lúc này Khiên Thục Linh mới đưa tay vuốt nhẹ vài ngọn tóc đen mềm rủ trên hàng mi đang nhắm lại của Vô Dĩnh Kỳ, thở hắt một hơi.
Đứa trẻ đáng thương, vì để chữa trị cho căn bệnh không thuốc chữa của mẹ mình mà đã phải cực khổ như vậy. Nhưng là…aizzz…. Có thể sẽ đưa cậu ta về nhà nuôi dưỡng xem sao, dù gì nó cũng là con của Lâm Trạch, là em trai của Vĩnh Túc.
Bỗng dưng ngoài cửa “cạch” một tiếng, sau đó dường như là tiếng giày giẫm lên nền nhà nhỏ dần…. Nhỏ dần…
Lúc Khiên Thục Linh đứng dậy đi ra xem là ai thì cũng là lúc đôi mắt đang khép chặt của Vô Dĩnh Kỳ mở ra, con ngươi đen láy sâu như hút người vào đó nhìn theo tấm lưng của Khiên Thục Linh.
Đôi chân thon dài trắng muốt, cộng thêm đôi giày cao gót càng làm bà trở nên mềm mại uyển chuyển. Lúc này dáng người gợi cảm của bà đã được Vô Dĩnh Kỳ thu hết vào trong mắt!
Thân hình bà giống như là trời sinh để giết chết đàn ông, cho dù mặc y phục gì đi nữa, đường cong duyên dáng mềm mại vẫn không bị che dấu, thậm chí còn càng thêm lả lướt.
Nương theo nhịp chân của bà là làn gió mang theo mùi hương trên người toả ra nhè nhẹ, lan toả trong không khí. Vô Dĩnh Kỳ theo bản năng hít sâu một cái, đây là mùi hương cơ thể, mùi hương quyến rũ đánh thẳng vào tâm lý cậu khiến cậu toàn thân nóng rực.
Chậc… Người phụ nữ này… Đúng là không thu phục không được.
***
Mới năm phút
Trịnh Liệt liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, khó hiểu cau mày.
Cô ấy vào đây chỉ năm phút rồi đi ra, còn mang theo cái bộ dạng như thế?
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Trịnh Liệt ngồi vắt đôi chân dài sau chiếc quần âu mang nhãn hiệu italya, phát ra khí thế trầm mặc áp bách không ai có.
Hắn nhìn theo thân thể mỏng manh của cô gái với bộ váy trắng đơn giản cách đó không xa, đôi mắt vô hồn, bước chân chậm chạp lê từng bước trên con đường chật ních người qua, thỉnh thoảng còn đụng phải người đi đường.
“Đi.” Trịnh Liệt chỉ nói ra một chữ, hất cằm bảo tài xế khởi động xe.
—
Lâm Vĩnh Túc bước chậm rãi, cô bật cười nhẹ.
Cô chỉ đưa tài liệu đến cho mẹ mình, không ngờ lại gặp được một cảnh này.
Mẹ cô và một người con trai ở chung phòng, âu âu yếm yếm, thật khiến kẻ khác ngứa mắt mà. Cậu ta thậm chí nhìn còn có vẻ ít tuổi hơn cả cô.
Mẹ cô rốt cuộc có biết đến đứa con gái này nữa không? Hay lại…
Két.
Tiếng xe ô tô dừng lại bên cạnh cô.
Cô đi nó cũng đi, cô dừng nó cũng dừng.
Lâm Vĩnh Túc nhíu mày, nhìn cánh cửa đang hạ xuống.
Một khuôn mặt trầm lạnh lộ ra. Lâm Vĩnh Túc mở lớn hai mắt, nhìn người ngồi trong xe, thốt lên hai chữ: “Trịnh Liệt?”