Chương 6: Người Em Trai Từ Trên Trời Rơi Xuống (1)
- Trang Chủ
- Dục Vọng Triền Miên - Lâm Vĩnh Túc (full)
- Chương 6: Người Em Trai Từ Trên Trời Rơi Xuống (1)
Lâm Vĩnh Túc nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Nắng vàng chiếu lên những tán lá
Vàng óng ánh phản chiếu tia phản xạ như những giọt ngọc chói mắt
Trên khuôn mặt xinh đẹp còn in chút hồng hào
Đôi mắt to đen nhánh ẩn hiện cảm xúc xa lạ pha trộn vào nhau
Ngón tay thon dài khẽ vẽ vài vòng tròn trên tấm đệm màu hồng phấn êm ái.
Cô nhớ tới hắn, người đàn ông đã lấy đi lần đầu tiên của mình.
Aizzz…
Nói gì thì nói, sau khi hắn cài khuya áo cho cô, vì ngượng mà cô đẩy tay hắn ra, sau đó mặc vội áo, rút từ trong ví ra một xấp tiền đặt lên bàn nói “trả công cho anh” xong liền chạy thẳng ra cửa.
Làm vậy có khiến cho hắn tủi thân vì bị xem như là một trai bao rẻ tiền không?
Dù gì cũng vì hoàn cảnh anh ta mới đi vào con đường này.
Thở dài một hơi, Lâm Vĩnh Túc nằm xuống gối, mắt nhìn ra cây hoa tường vi leo ngoài cửa sổ, ngón tay vẽ trong không trung theo đường cánh hoa.
Có phải là cô nên đi xin lỗi hắn không nhỉ?
Nghĩ thế cô bật dậy, đi đến bên tủ đồ chọn đại một bộ thường phục, váy trắng liền thân, ren hoạ tiết với đường chân váy nhẹ nhàng lưu động theo mỗi bước đi.
Chọn một đôi giày thể thao màu xanh nhạt.
Mái tóc đen nhánh xoã tung.
Tổng thể nhìn chung, cô như một thiên tiên xinh đẹp mà hư ảo, nhẹ nhàng mà phiêu dật.
Lâm Vĩnh Túc mặc xong xuôi cũng không nhìn lại có hợp hay không, đơn giản cô không quá quan tâm tới vẻ bề ngoài, luôn thoải mái nhất có thể.
Lâm Vĩnh Túc đi ra phía cửa, vừa chạm tới khoá cửa thì bước chân chợt khựng lại.
A…cô quên mất.
Cô chỉ mới biết mỗi tên hắn là Trịnh Liệt, còn tuổi tác, quê quán, địa chỉ, hay là số điện thoại cô đều không biết.
Vậy làm sao tìm hắn bây giờ?
Lâm Vĩnh Túc mang theo khuôn mặt ủ rũ xoay người đi vào trong, đến bên chiếc giường liền nằm phịch xuống.
Aizzz…đầu óc cô lú lẫn rồi.
***
Ở một nơi khác
Trong phòng giám đốc của bệnh viện A
Một người phụ nữ với mái tóc búi phía sau đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, bắt chéo hai chân, mặc bộ tây phục màu đen và khoác chiếc áo blu trắng dài ở bên ngoài, đeo cặp mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn qua làm cho người khác nảy sinh cảm giác đây là một người phụ nữ tri thức hiện đại điển hình.
Nhìn bà ta không ai dám mở miệng đoán bà đã hơn ba mươi tuổi rồi. Bởi so với những thiếu nữ ngoài kia, có thể bọn họ còn phải cúi đầu cho nhan sắc trẻ trung của bà.
Bà chính là Khiên Thục Linh, mẹ của Lâm Vĩnh Túc.
Ngồi đối diện với Khiên Thục Linh là một chàng trai trẻ, khoảng tầm mười bảy đến mười tám tuổi, ngoại hình không tồi, dáng người cao khoảng một mét bảy, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng như trứng gà luộc. Đôi môi đỏ hồng, dáng mũi cao mang theo vẻ ngạo mạn, nhưng đôi mắt lại mềm yếu, nhu nhược. (Na: tiểu nhược thụ trong truyền thuyết đây mà. Hắc hắc.)
Cậu ta nâng tầm mắt nhìn người đàn bà nghiêm nghị trước mặt, nhỏ giọng: “Dì Thục Linh, con biết con tìm đến dì thế này là hơi đường đột.”
“Đừng gọi tôi là dì. Tôi không quen cậu. Cứ gọi tôi là bác sĩ Khiên hay bà Khiên cũng được.” Lập tức lạnh lùng mở miệng, ngừng một chút nói tiếp: “Cậu muốn tôi cứu mẹ cậu? Cậu nghĩ tôi sẽ cứu kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình tôi? Vô Dĩnh Kỳ cậu cũng quá ngạo mạn rồi.”
Chàng trai tên Vô Dĩnh Kỳ cắn cắn môi, ánh mắt tràn ngập nước, nhìn như chú cún bị lạc đườngm thật sự rất đáng thương nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta đứng dậy, tay chắp sau lưng đi về phía mình.
Đôi nhũ phong cao ngất trước ngực ẩn sau bộ tây trang màu đen nhưng không bị trói buộc càng thêm kiêu ngạo vươn cao, khẽ rung động theo từng bước chân.
Vóc dáng hoàn mỹ được được tôn lên rõ ràng những đường cong qua độ bó của quần áo càng thêm hấp dẫn dụ hoặc dù đã được chiếc áo blu dài trắng che bớt đi, đôi bàn tay bạch ngọc chống lên hai bên thành ghế cậu đang ngồi, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Vô Dĩnh Kỳ, uy nghiêm như một nữ hoàng.
Đập thẳng vào mắt Vô Dĩnh Kỳ là bộ ngực no tròn trắng như tuyết của Khiên Thục Linh.
Vô Dĩnh Kỳ không khỏi than thầm một câu “thật to”.
“Vô Dĩnh Kỳ, coi như cậu nợ một ân huệ.” Nói xong bà đứng dậy, đi về phía cửa, không nhìn lại dù chỉ một lần.
Trong phòng chỉ còn lại chàng trai trẻ Vô Dĩnh Kỳ đang ngồi đó, cậu vẫn còn đang lưu luyến một chút hương tản ra từ người của người phụ nữ kia.
Hít sâu một hơi, bất giác Vô Dĩnh Kỳ mỉm cười, thay vào vẻ mặt như cún con khi nãy là một ánh mắt chứa đầy quỷ quyệt, thích thú, và cả mong đợi.
Kể ra…phụ nữ lớn tuổi cũng thật hấp dẫn.
Trên hành lang bệnh viện A
Tiếng giày cao gót ưu nhã vang lên, trong không gian tịch mịch càng thêm to lớn kỳ dị
Khiên Thục Linh khoác trên mình bộ blu dài nhìn tựa một thiên thần trắng xinh đẹp, chỉ là uy khí toả ra từ người bà khiến kẻ khác có cảm giác uy nghiêm đáng sợ.
Đôi chân thon dài bước trên nền gạch hoa sáng bóng của bệnh viện, hướng toilet nữ đi tới.
Khiên Thục Linh đẩy cánh cửa toilet bước vào, hai tay chống trên thành bồn rửa tay, ngước mắt nhìn mình trong gương rồi thở hắt ra một hơi.
Tháo gọng kính vàng đặt xuống bên bồn rửa tay, day day huyệt thái dương.
Lâm Trạch ơi là Lâm Trạch, ông một đời trăng hoa, hết người ngày đến người khác đến tận cửa tìm thế này.
Vì Vĩnh Túc, vì muốn cho con gái một cuộc sống hạnh phúc nên tôi đã nhẫn nhịn đến tận ngày hôm nay, nhưng thế này thì quá lắm rồi.
Rốt cuộc ông muốn tôi nhịn đến thế nào nữa mới hả lòng hả dạ đây?
Khiên Thục Linh xoay người, hơi dựa lưng vào tường rút điện thoại ra, bấm phím 1 gọi, đầu bên kia vang lên tiếng tụt tụt…
Lâm Vĩnh Túc đang nằm dài trên giường bỗng có tiếng điện thoại, nghe tiếng chuông cũng biết là ai, liền uể oải vươn tay với lấy chiếc di động đầu giường.
“Alo…mẹ ạ.” Lâm Vĩnh Túc vừa nghe vừa gật đầu, sau đó mới đáp lại: “Vâng, tài liệu trong ngăn kéo đúng không ạ? Con sẽ đem tới ngay cho mẹ.”
Tắt máy, Lâm Vĩnh Túc nằm úp mặt xuống gối. Hốc mắt nóng ấm thấm ướt một mảnh gối.
Khiên Thục Linh, người phụ nữ thành công trên con đường sự nghiệp, người phụ nữ luôn hết mình vì gia đình, là người cô đã từng cực kỳ hâm mộ và kính trọng.
Nhưng ngày hôm đó…
Buổi tối hôm đó khi đang trên đường đến khu mua sắm, cô đã bắt gặp thấy mẹ cô đang ngồi trong quán cà phê với một chàng trai trẻ.
Hẳn cô sẽ chẳng nghĩ gì nếu như người con trai kia không nắm lấy tay mẹ mình như đang nài nỉ, rồi bà rút trong túi ra một xấp tiền giấy, sau đó hai người lại cùng lên xe, đi đâu…cô không biết.
Nhưng buổi tối hôm đó mẹ cô lại không về nhà.
Quá rõ rồi còn gì.
Lâm Vĩnh Túc không hiểu, cô không hiểu vì sao người phụ nữ cao ngạo như mẹ cô lại có thể làm chuyện đó.
Dụi dụi mặt vào gối để lau đi nước mắt, Lâm Vĩnh Túc đứng dậy bước vào phòng lấy tài liệu mà Khiên Thục Linh cần.
***
Cũng có thể tâm trạng mà Lâm Vĩnh Túc không đi xe mà đi bộ.
Trên con đường gần trung tâm thành phố, nhộn nhịp lẫn đông đúc quá mức cần thiết.
Lâm Vĩnh Túc đứng chờ đèn đỏ, một tay lau mồ hôi trên trán, một tay quạt quạt trước mặt, dường như làm như thế sẽ mát hơn vậy.
Có điều…nóng đến chết cô rồi
Hai má đỏ bừng vì nóng, đôi đồng tử đen nhíu lại vì ánh sáng mặt trời, làn da tuyết trắng dưới tia bức xạ của mặt trời lại càng thêm long lanh xinh đẹp.
Lâm Vĩnh Túc vẫn mặc trên mình bộ quần áo khi nãy định đi kiếm Trịnh Liệt.
Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt, một thiếu nữ xinh đẹp đang không ngừng lấy tay quạt, tựa như hành động của một đứa trẻ đáng yêu lọt vào tầm mắt của một người đàn ông.
Người đó là tổng giám đốc của tập đoàn IE nổi tiếng trên thế giới với đa lĩnh vực, từ nhà đất, điện ảnh, y học, khai thác dầu hay cả chế tạo vũ khí ngầm…tất cả đều đứng nhất nhì trên thế giới, người người đều biết, nhà nhà đều hay.
Người đàn ông trẻ tuổi này tiếp nhận một IE muốn sụp đổ từ tay cha mình đã kéo nó dậy, không những là kéo dậy mà còn là bật dậy đến kinh ngạc.
Tất nhiên đi kèm với những điều trên thì truyền thuyết về một tổng giám đốc tài trí cơ mưu hơn người đã được dệt nên hàng ngàn hàng vạn câu chuyện.
Kẻ có vầng hào quang sáng chói, đứng trên bất cứ ai, có thể nói là hô mưa gọi gió trên thương trường mà không ai dám chống đối – Trịnh Liệt.
Hắn ngồi vắt chéo chân ở ghế sau chiếc Ferrari màu đen với số lượng sản xuất có hạn trên thế giới, bộ tây trang mang nhãn hiệy Italya ôm lấy thân hình hoàn mỹ của hắn, tựa lưng vào ghế, mắt ưng dài hẹp nheo lại lộ vẻ âm hiểm thâm sâu nhìn cô gái đang đứng chờ đèn đỏ kia, khóe miệng nở nụ cười hiếm hoi.
Đang định cho người kiếm em, hóa ra em ở trước mắt tôi đây rồi, tiểu bạch thỏ, tôi chưa cho phép mà em dám trốn khỏi tôi?
Thật to gan mà, để xem lần này tôi sẽ trừng phạt em thế nào.