Chương 5: Ngày Cấm 2 (h+)
“Ân…nhanh…quá…ân…”
“Cô gái…em quá chặt…hự…thả lỏng đi…”
Trịnh Liệt vì hạ bộ bị cô cắn nuốt chặt chẽ mà nhíu mày, cảm giác như muốn nổ tung.
Tay hắn khẽ vỗ vào chiếc mông tròn trịa của cô vài cái phát ra tiếng ‘bốp bốp’ giòn tan.
“A…”
Do cảm giác, do đau, do thoải mái mà cô ‘a’ lên một tiếng, ưỡn lưng lên.
Cái loại cảm giác đau nhưng lại đưa đến cho người ta khoái cảm đến điên người.
Trịnh Liệt gầm nhẹ một tiếng, lại lần nữa mạnh mẽ luật động ra vào.
Tiếng va đập giữa hạ bộ hai người vang lớn trong căn phòng ngập mùi tình dục.
Ái dịch của cô tràn ra ngày càng ướt đẫm, chảy dọc theo bờ cong xuống mông, ướt đẫm một vùng đệm.
Tiếng thở dốc ma mị tràn ra.
Dù phân thân đang hoạt động không ngừng nghỉ, ngón tay hắn vẫn không ngại xoa nắn nơi huyệt đạo ướt đẫm đang mút chặt của hắn.
A…quá chặt.
Ngón tay xoay quanh, một vòng lại một vòng vuốt nơi nhạy cảm.
“Ân…a…” Vừa ra vào vừa bị xoa nắn như thế khiến cơ thể mẫn cảm của Lâm Vĩnh Túc không chịu đụng nổi lại ưỡn cao hơn phần eo.
Nơi hạ bộ lại sáp nhập sâu hơn.
“A…em muốn tôi chết vì sung sướng sao? Hảo. Chiều ý em.”
Nói xong, Trịnh Liệt xoay người Lâm Vĩnh Túc lại, để lưng cô quay về phía mình, cái mông tròn trắng muốt như tuyết chĩa về hắn, bàn tay to lớn liền nắm lấy hai vùng tuyết trắng mà đặt thẳng hạ bộ mình, đẩy mạnh một cái, phân thân to lớn lập tức đâm sâu vào trong cơ thể mềm mại.
Lần đầu tiên Lâm Vĩnh Túc trải qua loại cảm giác này. Khoái cảm đến tột cùng, cô ngẩng cao đầu khóc không ra tiếng, chỉ biết cắn chặt răng mà ngâm nga những âm điệu “ân ưm” đủ nhịp thăng trầm.
Trịnh Liệt là quá khích vì làm theo kiểu này mà âm đ*o vốn đã nhỏ hẹp của cô lại như thít chặt hơn, bấu víu lấy nam căn của hắn như muốn nuốt gọn rồi đóng lại không cho ra ngoài nữa.
Lâm Vĩnh Túc sớm đã bị khoái cảm che hết lý trí không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ biết lớn tiếng, hai chân vì quá kích thích mà hơi kẹo chặt hơn nhưng lại bị bàn tay ma quái của Trịnh Liệt giữ lấy, cứng rắn tách ra để hắn có thể tiến công dễ dàng kịch liệt hơn.
Hắn lại lần nữa đi vào thật mạnh, vừa mạnh vừa sâu, va chạm khiến cho cả hai đều không kiềm được mà rên lên khoái đạt cao vút.
“Sâu quá…sâu quá rồi…ân…Liệt…ân…nhẹ chút…”
Lâm Vĩnh Túc khuôn mặt đặt lên nệm, chĩa mông về phía hắn, ngón tay thon dài nắm chặt lấy ga trải giường mà kêu lên.
Khoái cảm liên tục đánh sâu vào từng ngõ nghách giác quan của cô, nhưng là người đàn ông này quá dũng mãnh, hết lần này đến lần khác lại đưa cô tới cực hạn khoái cảm.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, thật thoải mái. Chỉ muốn khiến cho cô lập tức chết đi vì dễ chịu.
Đột nhiên hắn dừng lại.
Đang lúc cao trào mà hắn lại dừng lại?
Lâm Vĩnh Túc liếc đôi mắt ướt nhìn Trịnh Liệt, chỉ thấy hắn một mặt đen như than.
Đôi mắt sắc như dao đang nhìn nơi giao hợp của hai người mà phóng ra tia lửa điện.
Bỗng hắn cúi người xuống, ghé sát tai cô trầm thấp giọng: “Tiểu dâm đãng, bà con đến thăm, em có muốn tiếp tục?
“Cô gái, bà con đến thăm. Em có muốn tiếp tục?”
Giọng hắn trầm thấp mang theo mùi nguy hiểm nồng nặc.
Lâm Vĩnh Túc đang mơ màng trong cơn mê loạn đột nhiên dừng lại khiến cơ thể chưa kịp thích ứng nhưng hai chữ “bà con” vừa phát ra, gần như lập tức cô mở to hai mắt.
Đến…rồi…???
Lâm Vĩnh Túc giật mình nhìn xuống nơi đang hạ bộ đang liên kết hai người lại với nhau.
Nơi đó…
Có chút…
À không…phải nói là có khá nhiều thứ chất dịch màu đỏ sẫm đang chảy ra.
Không đợi suy nghĩ nhiều cô liền đứng phắt dậy chạy về phía phòng tắm, mặc cho vừa rồi đang dâm mỹ ra sao, bỏ qua người đàn ông kia đang ngơ ngác trên giường.
Xin lỗi! Xin lỗi! Nhưng tôi không thể tiếp tục.
Lâm Vĩnh Túc tựa lưng vào cánh cửa phòng tắm, thở dốc.
Khuôn mặt vì hoan lạc vừa rồi chưa dứt công thêm xấu hổ vì “bà con” lại càng ửng hồng mê ly.
Cô cúi xuống nơi giao điểm giữa cặp đùi trắng nõn thon dài đang rỉ ra chất lỏng đặc màu đỏ, cắn cắn môi,sau đó mở vòi nước.
***
Cạch.
Cánh cửa phòng tắm mở ra.
Lâm Vĩnh Túc bước ra với đôi vai trần và chiếc khắn tắm quấn quanh người.
Mái tóc ẩm ướt rỉ xuống những giọt nước, từ trán xuống đôi lông mày thanh tú, gò má trắng nõn, đôi môi đỏ mọng ướt át, chiếc cổ thon dài rồi chảy xuống vùng xương quai xanh tinh tế, giọt nước trong suốt như pha lê chảy xuống thêm chút nữa, chạm đến vùng đầy đặn đang được khăn tắm che che lấp lấp, phập phồng mê hoặc
Trịnh Liệt nhìn đến có chút ngây dại.
Chiếc khăn tắm trên không đủ dài để che đi đôi chân ngọc, chỉ đủ che khuất đi bộ mông tròn trịa như có như không đang khiêu gợi trước mặt hắn.
Cô…
Là đang thách thức sự kiềm chế của hắn?
Nuốt ực một miếng nước bọt, Trịnh Liệt ho khan, sau đó quay mặt để giấu đi dục vọng đang hiện hữu trong đáy mắt.
Khốn kiếp!
Sao lại chọn đúng lúc này mà đến chứ?
Mắt khẽ liếc sang một tý. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Lâm Vĩnh Túc đang cởi khăn tắm ra, cầm lấy chiếc áo ngực hình dâu tây màu hồng đang treo đầu góc giường.
Chắc hẳn là tối qua đã tiện tay vứt ngay tại đó.
Ừ thì…đâu giường chính là ngay tại tầm mắt hắn đang nhìn cô. Vậy mà cô vẫn dám cởi bỏ đi mảnh “áo giáp” cuối cùng đó mà trần truồng đứng trước mặt sói thế này.
Chẳng lẽ cô nghĩ hắn là thái giám hay là cô đánh giá sức chịu đựng của hắn quá cao đây?
Nhìn những ngón tay thon dài xinh đep xủa Lâm Vĩnh Túc đang cầm lấy đầu khuy áo, loay hoay mãi vẫn chưa gài lại được.
Nhìn theo làn da mượt mà bóng bẩy là chi chít những dấu hôn xanh tím mà hắn để lại, ám muội đến mờ mịt.
Trịnh liệt vươn người tới, cầm lấy khuy áo mà Lâm Vĩnh Túc đang loay hoay, đặt bờ ngực dày dặn dán vào tấm lưng cong của cô, ghé sát vành tai đang ửng đỏ vì bất ngờ, thấp giọng: “Tiểu yêu tinh, em cố ý?”