Chương 3: (h+)
Không gian nồng nặc mùi dâm mỹ.
Tiếng thở dốc hoà cùng tiếng rên rỉ yêu kiều
Tấm lưng người đàn ông bóng nhưỡng mồ hôi đang ra sức luật động, đè ép phần eo thật mạnh xuống.
Cô gái oằn mình, ưỡn mông đón nhận lấy từng đợt xâm nhập
“Ân…a……mạnh quá….ân…”
“Cô gái….ân….chẳng phải là em đang rất thoải mái sao.?”
Cô lắc đầu, hoa huy*t chật hẹp là chứa không nổi cái thứ to lớn kia.
Đau như muốn rách.
“Không…ân…ưm…nhưng nó…ân…quá lớn…”
“Có hay không thoải mái? Bằng không…”
Hắn có ý dừng lại, hoa huy*t co bóp chặt chẽ muốn nhiều hơn.
“A…thoải mái…tôi muốn hơn nữa.”
Khoé môi lạnh vẽ ra nụ cười mê hoặc.
“Hảo. Theo ý em.”
Theo đó, hắn lập tức cử động, giáng xuống nơi sâu nhất của cô. Càn quấy.
Từng tiếng bốp chát trộn với tiếng óp ép nơi tiếp xúc mẫn cảm càng trở nên lớn, tốc độ càng nhanh hơn.
Hắn ra vào liên tục, thô lỗ đi vào nơi sâu nhất.
“Á…không…á…ân…”
Theo động tác mạnh mẽ của hắn, tiếng nước “nhọp nhẹp” giống như chất kích thích tình dục , phóng đại tính dã thú của đàn ông trở nên mãnh liệt hơn.
Gò má Lâm Vĩnh Túc ửng hồng một mảnh, thất thần lắc đầu, tiếng rên rỉ lại càng lúc càng lớn. Càng ngày càng không thể khống chế chính mình.
“Thoải mái không? Muốn nữa không?”
Giọng nói của hắn khản đặc, mang theo ám muội cùng dâm đãng khiến thân thể cô lại không kiểm soát được mà nóng bừng lên.
Nhìn cô trầm luân trong dục vọng, hắn lại điên cuồng nảy sinh một cảm giác muốn mạnh mẽ mà đi sâu vào cô, một sự rung động không thể hiểu nổi.
“Thoải mái, thích…á…mạnh quá…”
Lâm Vĩnh Túc ưỡn cao ngực lên, cảm giác được hắn lại cho vào thêm một ngón tay, cảm giác phong phú no đủ làm cho tiểu huyệt mạnh mẽ co rút nhanh, cắn chặt lấy ngón tay lẫn nam căn to lớn, khát vọng được thoải mái chà đạp hơn nữa.
“Cô gái… Em cắn tôi chặt quá…”
Nhìn đầu ngón tay chính mình lần lượt tiến vào bên trong chỗ mềm mại kia, lại mang ra nộn thịt hồng nhạt cùng chất lỏng trong suốt, hô hấp hắn càng ngày càng dồn dập, đôi mắt càng trở nên âm trầm.
Cảm giác được Lâm Vĩnh Túc khó chịu vặn vẹo , mông cô thỉnh thoảng áp sát đến nơi cứng rắn dưới thân, giống như châm lửa cháy lan ra đồng cỏ, từng chút một, làm cho lý trí hắn cháy sạch mơ mơ màng màng.
“A…Mau..mau lên một chút…aaa…”
Lâm Vĩnh Túc co rút mạnh, muời ngón chân co quắp, kêu lên như tiếng mèo khóc, trong cực hạn vui thích cô tựa hồ thấy được pháo hoa nở rộ , đầu óc trống rỗng.
Dường như là cùng một lúc với cô, hắn thét lớn một tiếng.
Không biết qua có bao lâu, hắn nhìn cô gái trong lồng ngực mình sớm đã ngất xỉu, khuôn mặt vô cùng tiếc nuối.
Mới một lần mà cô đã hôn mê. Hắn thật chưa thoả mãn.
Hé mở đôi hàng mo cong vút như cánh bướm khẽ chập chờn.
Vùng eo đau nhức, toàn thân ê ẩm nói rõ ràng tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Vĩnh Túc khoé mắt ửng hồng nhìn lên trần nhà, ngón tay bạc nhợt siết nhẹ tấm chăn đắp vừa lộ ra nửa bầu ngực tròn trịa.
Gia đình cô thế là tan nát.
Hồi kết của cả một ước mơ trong mắt bao nhiêu người.
“Cô gái. Kể cho tôi nghe chuyện khiến em buồn.”
Bên cạnh bỗng dưng truyền đến âm thanh trầm thấp, nhìn sang, đập vào mắt cô là hình ảnh kỹ nam siêu cấp đẹp trai cô đã bao về tối qua.
Aizzz…
Kể ra thì hắn cũng đẹp trai quá mức, khuôn mặt trầm lãnh, đôi môi mỏng nhưng đường viền rõ nét, sông mũi cao thẳng, bên dưới những sợi tóc đen bóng rủ xuống là hàng lông mày đậm, đôi mắt âm lãnh đặc biệt áp chế kẻ khác, gây cho người đối diện cảm giác như hắn mới chính là kẻ trên, là kẻ nắm quyền toàn năng.
Chậc…đẹp trai thế này mà đi làm nghề này, chắc là phải có nỗi khổ riêng. Chẳng ai muốn cuộc đời mình vấy vào những hố đen như thế cả.
Nghĩ đến cô lại nảy sinh lòng thương cảm dành cho hắn.
“Anh…tên gì?”
Hắn ‘a’ lên một tiếng như giật mình, đáy mắt vô hình chung nổi lên ý cười.
“Sao em muốn biết tên tôi?” Hắn nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp ghé sát má cô: “Là yêu tôi từ ‘lần đầu tiên’?”
Lâm Vĩnh Túc chột dạ đẩy hắn ra, tay nhỏ nhắn trăng như tuyết chống lên tấm ngực dày dặn rắn chắc, gì má ửng lên mảnh màu hồng.
“Anh…đừng có nói bậy. Là tôi muốn biết tại sao anh làm nghề này, nếu…”
“Nếu?” Hắn nhướng mày nhìn cô.
Gật đầu một cái: “Nếu có thể giúp, tôi sẽ giúp anh.”
Phải, giúp được một người quay về con đường đàng hoàng còn hơn là đứng nhìn họ từ từ bị chìm sâu hơn vào vũng lầy.
Khi chưa quá muộn thì coi như cô làm một việc thiện.
Tiền. Gia đình cô có thể nói là không thiếu.
“Ô. Vậy được.” Nhún vai một cái bất cần. “Tôi là Trịnh Liệt. Cứ gọi Liệt là được.”
“Ừm. Liệt, anh có gì khó khăn nói tôi biết đi. Tôi sẽ giúp anh.”
Trịnh Liệt nheo mắt nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh với chút tò mò xen lẫn thú vị.
A, bản thân bị đau khổ không có lối thoát nhưng vẫn muốn giúp đỡ người khác sao? Là nói cô lương thiện hay là ngốc nghếch đây?
Bất giác trong lòng lại nổi lên tâm ý muốn trêu chọc cô gái nhỏ này.
“Được. Tôi đang nợ người ta rất nhiều tiền nhưng không có cách nào trả hết…”
“Vì vậy anh mới đi làm nghề này? Vì nó vừa nhàn hạ lại vừa nhanh chóng kiếm được tiền sao? Nhưng anh có thấy kiếm tiền bằng thân thể của mình thì rất không tốt không? Vậy nên đừng làm công việc này nữa, tôi sẽ giúp anh.”
Này này cô gái, tôi chưa nói xong.
“Nếu em đã sẵn lòng giúp đỡ thì tôi không ngại từ chối.” Trịnh Liệt bỗng dưng lật người, đặt Lâm Vĩnh Túc dưới thân, trong tấm chăn nhỏ bé hắn biết có một thân thể vô cùng quyến rũ đang ẩn dưới đó.
Lâm Vĩnh Túc là vì bất ngờ mà mở to mắt, hai tay níu chặt lấy tấm chăn kéo lên cao hơn.
“Đã vậy, tôi cũng phải làm gì đó để tỏ thành ý hay ít nhất là trả ơn cho em chứ. Đúng không? “