Chương 6
Chiếc xe vừa tới chiếc cổng sang trọng cao to liền tự động mở ra, quản gia từ trong nhà nhìn ra đã thấy chiếc xe quen thuộc của cậu chủ liền lật đật chạy ra nghênh đón.
“Thiếu gia lâu rồi không gặp.”
Châu quản gia cung kính mở cửa cuối chào Khương Duật, anh từ trong xe bước ra với bộ vest đen lại càng tôn lên vẻ đẹp của một người đàn ông trưởng thành.
Anh vừa vào nhà đã thấy ông bà Khương ngồi ở sofa với vẻ mặt trông rất khó coi.
“Anh cũng biết đường về nhà rồi sao.”
Ông Khương thấy anh cũng không tỏ ra gì là bất ngờ lắm ắt hẳn đã chờ anh từ nãy giờ.
“Con về lấy chút đồ.”
Khương Duật nói xong thì chuẩn bị đi tiếp lên cầu thang, lúc này bà Khương đứng dậy nhìn ra ngoài cửa như đang tìm kiếm một ai đó.
Khương Duật để ý nhìn bà thắc mắc hỏi:
“Mẹ tìm ai sao?”
Bà Khương bất mãn thở dài quay sang đánh một cái thật mạnh vào tay Khương Duật.
“Ây da, nhà có đứa con trai năm sau đã ba chín tuổi rồi vẫn còn không đưa con dâu về đây ra mắt.”
Từ lúc Khương Duật hai lăm tuổi bà Khương đã dẫn không biết bao nhiêu người tới để xem mắt với Khương Duật nhưng kết quả trăm lần như một, đều bị anh doạ sợ đến chạy mất. Tính đến nay cũng đã mười bốn năm mong chờ có đứa con dâu và cháu nội cũng quá khó đối với ông bà rồi.
“Tiểu thư nhà họ Hứa tài sắc vẹn toàn cũng rất thích con hay con thử mở lời với người ta xem sao.”
“Không thích.”
Khương Duật nhanh chóng đáp lại. Ông bà Khương cũng bất lực với thằng quý tử này, bạn bè hai người ai nấy cũng có cháu nội để bồng hết rồi thậm chí là cháu nội họ bây giờ cũng đã đi học cấp một, sang cấp hai cũng có vậy mà…
“Tháng sau đưa con dâu về ra mắt ba mẹ.”
Khương Duật nhếch mép nhướng mày nham hiểm nói sau đó bỏ đi lên phòng.
Hai ông bà Khương đứng hình một chút sau đó vui vẻ rõ ra mặt, tính hỏi thêm về dạn tính con bé đó thì anh đã bỏ đi mất.
“Vậy là tháng sau có con dâu rồi.”
Trước đây cũng có nhiều lần họ nghĩ Khương Duật không thích con gái mà chỉ thích con trai vì không thấy anh đưa ai về giới thiệu, còn nghi ngờ luôn cả anh hẹn hò với tên trợ lý của mình ở quán bar.
______________________
Qua hôm sau trong căn phòng làm việc rộng lớn ở tầng cao nhất của quán bar xa xỉ nhất thành phố này người đàn ông ngồi hơi quay lưng mới cánh cửa, trên người khoác chiếc áo sơ mi trắng được ủa áp thẳng thắng không gài khuyên hai nút áo đầu tay cầm điếu thuốc lên hút.
“Cạch.”
“Khụ khụ… chú gọi tôi đến làm gì vậy?”
Ái Linh vừa bước vào phòng đã bị khói thuốc làm cho khó chịu mà lấy tay che nữa khuông mặt từ mủi trở xuống.
Thấy có “trẻ nhỏ” đi vào Khương Duật rất biết điều mà ném điếu thuốc xuông đất dùng đôi chân dài đạp xuống xoay mủi chân vài cái để dập điếu thuốc đi.
“Bắt đầu từ ngày mai em bắt buộc phải làm bạn gái tôi.”
“Em phải về làm con dâu mẹ tôi, làm vợ tôi, làm mẹ của con tôi và làm bà nội của con con tôi.”
Khương Duật dùng ngón tay thon dài chỉ về phía Ái Linh bá đạo nói.
Này có được gọi là tỏ tình không nhỉ? Con mẹ nó, tỏ tình chẳng chút nào gọi là lãng mạn cả, bá đạo áp bức người ta quá rồi.
Chê ạ.
Ái Linh thầm nghĩ chắc ông chú già của mình vã quá rồi đây mà, lúc người ta muốn theo đuổi mình thì làm giá này nọ, đến lúc người ta không cần nữa thì lại quay sang cung kích.
“Cho tôi một lí do thích đáng để làm bạn gái chú đi.”
Ái Linh nhúng vai đi lại bàn trà dành cho đối tác mạnh mẽ ngồi xuống ngã lưng ra sau ghế.
Quá thoải mái.
“Tôi đẹp trai, tôi giàu, sức khoẻ rất tốt đêm nào cũng có thể thoả mãn em.”
Khương Duật đứng lên đút hai tay vào túi quần đi đến chỗ Ái Linh sắc mặt lỗ rõ vẻ “lưu manh” y như lời nói của anh.
“Nhưng chú già.”
“…”