Chương 26
“Hôm nay có tiết nâng cao chắc sẽ về muộn khi nào về tôi gọi chú nhé.”
“Được.”
Khương Duật cúp máy nhét điện thoại vào lại túi quần lái xe đến quán karaoke đã hẹn với khắc hàng.
Bên này khi nói chuyện với Khương Duật xong Ái Linh cắn môi dưới cảm giác áy náy dân lên khi vừa lười dối anh xong nhưng suy nghĩ đó cũng nhanh chóng biến mất vì cô nghĩ.
Tiếng nhạc xập xình vang dội cứ thế hắc vào tai Ái Linh. Hôm nay là sinh nhật của Dương Thành anh mời rất nhiều bạn ở trong trường đến trong đó cũng có Ái Linh và Nhã Vy.
Vì chơi thân từ lúc cấp hai đến giờ cô cũng không nỡ từ chối những đã lỡ hứa với Khương Duật là không đến những nơi như vậy bao giờ nữa nên đành nói dối anh một lần.
“Ái Linh uống đi.” Nhã Vy cầm ly rượu lên đưa cho cô.
Từ đầu đến cuối mỗi lần mọi người cụng ly Ái Linh chỉ nhấp môi một chút không dám uống nhiều vì sợ sẽ để lại mùi rượu trên người.
Mũi của Khương Duật rất thính lúc nãy khi tới đây cô còn cẩn thận mua một chai xịt khử mùi để có gì khi về nhà không để lại bất kì mùi nào trên người nữa.
“Em là Ái Linh đúng không? đã nghe kể về em nhiều hôm nay mới được gặp thật vinh hạnh.”.
Trác Phong ngồi bàn đối diện bước đến nâng ly rượu lên chủ ý mời cô, Ái Linh vì phép lịch sự nên cũng vui vẻ đáp lại.
“Chào anh.”
Trác Phong tự nhiên ngồi xuống ở bên cạch Ái Linh cô không muốn tiếp xúc quá gần với nam nhân khác nên lại ngồi ra xa anh ta một chút, hắn vẫn không bỏ cuộc tiếp tục lại ngồi gần Ái Linh còn không quên đưa tay qua khoác vai cô.
“Đi với anh một đêm không? sau đó em muốn gì anh cũng.” Trác Phong nhỏ giọng bên tai cô.
Ái Linh trừng mắt quay sang nhìn anh ta, rốt cuộc hắn xem cô là loại người gì vậy? ban đầu chào hỏi cô còn tưởng anh ta rất lịch sự nhưng không ngờ lại là một tên cặn bã không ra gì.
“Cút ra.” Ái Linh to tiếng chửi anh ta, định đứng dậy thì bị hắn ấn mạnh vai xuống ghế ngồi lại chỗ cũ.
Mọi người xung quanh đều dồn sự chú ý vào Dương Thành vì hôm nay là sinh nhật anh chả ai chú ý đến cô và tên đàn ông điên này, Ái Linh muốn cầu cứu cũng không được vì tiếng nhạc đang mở rất to.
“Loại điếm như cô mà cũng giả vờ thanh cao, Nghe nói cô được tên đại gia nào đó bao nuôi nhỉ?”
“Aaa…”
Trát Phong nói xong liền cuối xuống hít lấy hít để cổ của Ái Linh. Cô bị hắn miệt thị nói vậy thì không khỏi tức giận cố sức đứng dậy đung chân đạp mạnh vào chỗ hiểm của hắn ta.
“Con điếm này.”
Không để Ái Linh đi được ba bước hắn lại nắm tay Ái Linh lại nhưng bị một lực khác mạnh hơn kéo ngược lại khiến Trác Phong ngã nhào về trước.
Ái Linh lúc này thì lại ở trong lòng ngực săn chắc của một ai đó, cô ngước lên nhìn anh ta.
Lúc này Ái Linh như chết lặng cô muốn giải thích gì đó nhưng miệng đã đông cứng không nói nên lời
“Khương Duật?.” Trát Phong run rẩy nhìn người đàn ông trước mặt mình không ngờ anh lại xuất hiện ở chỗ này.
Trát Phong bồn chồn ngồi dậy mọi người ở đây lúc này cũng đã chú ý vào hai người họ.
“Bụp.” Chưa để hắn đứng lên Khương Duật đã dùng chân đạp mạnh Trát Phong bật ngữa ra sau.
Không nói nhiều Khương Duật liếc xéo Trát Phong sau đó kéo Ái Linh ra ngoài, lúc ra khỏi cửa cô thấy khuông mặt đang mang đầy ám khí kia của Khương Duật nhìn A Hạo.
Không biết việc gì nhưng A Hạo gật đầu rồi đi đâu đó.
Khương Duật lôi cô đến một dãy hành lang vắng người rồi hất mạnh tay Ái Linh ra lớn tiếng trách mắn.
“Không phải em nói có tiết học thêm sao? bây giờ lại đến những nơi này, lúc trước em đã hứa với tôi như nào?”
Ái Linh tự nhận biết rõ là cô nói dối anh nên cũng không trả lời im lặng để cho Khương Duật trách móc cho xả cơn giận. Nhưng Ái Linh càng im lặng lại khiến anh càng tức điên hơn nghĩ rằng Ái Linh đang rất khinh thường lời nói của mình.
Với một người có tính chiếm hữu cao như anh khi thấy bạn gái mình bị một tên khác khoác vai còn nói dối mình, nếu anh kiếm chế cảm xúc không tốt không biết bên trong bây giờ đã xảy ra chuyện gì.
“Trả lời tôi.” Khương Duật kiên nhẫn gằn giọng hỏi lại.
Từ trước đến nay chưa từng có ai khinh thường không xem trọng lời của của anh thậm trí là chưa từng một ai khi Khương Duật đang nói chuyện mà người đó không trả lời.
Ái Linh là người duy nhất bỏ lời của anh ở ngoài tai, cô gái này xem ra anh đã quá dung túng đến mức cô càng ngày càng khinh thường không xem mình ra gì.
“Tại sao chứ? chú đến đây được chẳng lẽ tôi lại không đến được.”
Ái Linh hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm bật lại Khương Duật.
“Vấn đề là em còn nhỏ và em nói dối tôi.”
Giọng của Khương Duật vang lớn ở hành lang, cách xưng hô của anh hôm nay cũng thay đổi. Ái Linh ý thức được Khương Duật đang rất tức giận nhưng vì anh đột nhiên lớn tiếng với mình thì lại ngang bướng cố cãi không muốn nhận sai nữa.
“Bộ chú chưa từng nói dối tôi? không phải chú cũng từng nói với tôi Tố Như là em gái chú sao? tự dưng lại lòi ra là tình nhân.”