Chương 2: Từ Bỏ
Ái Linh tự biên tự diễn chóng hai tay lên hong ra vẻ oai phong, hưng phấn cười to khi diệt được Khương Duật.
______________
“Linh Linh à có bạn trai đến tìm con nè.”
Ái Linh trong cơn ngáy ngủ nghe được tiếng vọng từ dưới nhà của mẹ gọi cô mơ màng ngồi dậy dụi mắt.
“Vâng.”
Ái Linh vươn dài hai tay qua đầu chán chường bước xuống giường đi được vài bước thì trong đầu bổng nhảy số.
Mẹ cô vừa nói cái gì?
Bạn trai? Thế đ*o nào lọt ra một tên bạn trai? Đâu ra? Là ai?
Một đống câu hỏi chạy trong đầu Ái Linh cô lật đật chạy vào vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng xuống nhà.
Vừa bước ra khỏi phòng cô đã nghe tiếng nói om xòm của ba mẹ ở dưới
“Con bé này có bồ đẹp trai như vậy mà giờ mới dẫn về giới thiệu đúng thật là.”
Ái Linh nhìn mẹ cô đang ngồi cùng Khương Duật thân thiết nói chuyện giống như đã quen nhau từ đời nào rồi vậy.
“Chắc là tại Ái Linh còn ngại đấy ạ.”
Khương Duật lễ phép trả lời khác hẳn cái bộ dạng lạnh lùng như mấy ông tổng tài trên phim thường ngày, cô chán chường cười khinh bỉ, đúng là bộ mặt giả tạo mà.
“Nào Ái Linh lại đây.”
Thấy cô đi xuống cả nhà dừng nói chuyệnông Lâm là ba của Ái Linh ngoắc tay gọi cô đến cùng mọi người trò chuyện.
Lúc này ánh mắt của Ái Linh và Khương Duật chạm nhau bất giác lại cảm thấy rùng mình nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó.
“Ba, mẹ.”
Bà Lâm thấy Ái Linh đi đến thì đứng dậy nhường vị trí kế bên Khương Duật cho cô, còn không quên đá mắt nhìn ông Lâm ngụ ý muốn đẩy mạnh thuyền của hai bạn trẻ ra khơi.
Ái Linh không ngồi mà cau mày nhìn Khương Duật sau đó trực tiếp kéo tay anh ra ngoài, Khương Duật cũng phối hợp đi cùng Ái Linh trước khi đi còn không quên cuối đầu chào ông ba Lâm.
Ái Linh kéo anh ra ngoài cổng sau đó lại nhìn vào nhà kiểm tra xem ba mẹ có đi theo nghe lén họ không.
“Sao chú lại đến đây? Không phải đã hẹn ở quán rồi sao.”
Khương Duật không nói gì trực tiếp ôm lấy Ái Linh vào dựa đầu vào hõm cổ cô. Cô cũng không thể chịu đựng được cái cảm giác gần gũi này rồi bàn tay dơ bẩn kia chạm vào mình liền dùng sức đẩy anh ra.
Anh đứng thẳng lưng đút hai tay vào túi quần nhìn Ái Linh trông có vẻ rất quyền lực cất giọng trầm ấm lên tra hỏi.
“Tại sao lại tránh tôi.”
“Tôi không có.”
“Em có.” Khương Duật dứt khoát trả lời.
“…”
Ái Linh im lặng không biết nên bắt đầu từ đâu, rõ ràng hôm qua trong đầu đã lên sẵn những gì muốn nói cơ mà gặp anh xong chữ đã bay đi đâu hết rồi.
“Có phải em thích thằng khác không thích tôi nữa nên muốn chốn tránh tôi đúng không.”
Ái Linh đưa mắt nhìn đi nơi khác thở dài.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến chú chứ.”
Khương Duật trợn mắt nhìn con bé trước mặt mình, mới ngày nào còn bám anh như sam bây giờ liền nói không thích là bỏ mặt anh như vậy.
“NÓI.”
“Là thằng nào, Đẹp trai hơn tôi sao? Nhiều tiền hơn tôi sao? ***** *** của nó lớn bằng ông đây sao?”
Ái Linh dần cạn lời với người đàng ông trước mặt, anh dần mất liêm sỉ từ khi nào vậy chứ nói những lời vô sỉ như vậy.
“Chú… không đứng đắng chút nào.”
Khương Duật nhìn cô gái nhỏ hai má dần ửng hồng bật cười sau lại tiếp túc chọc ghẹo cô.
“Sao nào, liêm sỉ ăn được à, liêm sỉ là có vợ được sao?”
“Tôi không đùa với chú tôi không thích chú nữa.”
Nhìn sắt mặt Ái Linh thật sự đang nghiêm túc không có chút gì gọi là đùa dỡn nụ cười của Khương Duật tắt hẳn anh đăm chiêu nhìn cô.
“Tại sao?”
VOTEEEE ĐI NÀOOOOO