Chương 10
“Bé cưng vào nhà cẩn thận, tối ngủ ngon.”
Ái Linh cũng nhanh chóng quên đi chuyện ban nãy, nói đúng hơn thì cô cũng không để tâm cho lắm.
Cô vui vẻ niềm nở tạm biệt Khương Duật tiễn anh ra về.
“Chú ngủ ngon, lái xe về cẩn thận nhé.”
Đưa Ái Linh về nhà xong anh không về lại nhà mà chạy thẳng đến quán bar của mình, mặt là có việc cần làm, mặt khác là không muốn gặp ba mình và Hứa Ánh Tuyết đi một chút chờ họ về hết rồi về cũng không muộn.
“Ông chú hôm nay sao đến đây muộn vậy.”
A Hạo đang tiếp rượu cho khách thấy Khương Duật sắc mặt không được tốt lên tiếng hỏi.
Anh nhìn A Hạo sau đó ngoắc tay gọi anh tới chỗ mình.
“Theo tôi, có việc cho cậu làm đây.”
A Hạo nghe có việc cho làm thì hí hứng giao lại chai rượu trong tay mình cho một người khác sau đó đi theo Khương Duật lên phòng làm việc.
……………
“Có cần nặng tay vậy không dù sao người ta cũng là con gái.”
A Hạo nhận được lệnh của Khương Duật là đi giết Hứa Ánh Tuyết thì rợn người, không phải cậu sợ giết người mà là chưa làm việc này với phụ nữ bao giờ.
“Đụng đến bé con nhà tôi thì con gì cũng phải chết.”
A Hạo lấp bấp suy nghĩ để tìm ra hình phạt nào nhẹ hơn một chút cho cô ta, Khương Duật không thương hoa tiếc ngọc một chút nào cả cũng thật là tàn nhẫn.
“Ông chủ hay để tôi cho cô ta một trận để cảnh cáo được không.”
Khương Duật đưa điếu thuốc vào miệng hút một hơi, khói thuốc bay nồng nặc căng phòng.
Dù gì hôm nay mới xảy ra chuyện ngày mai Hứa Ánh Tuyết chết thì bé con của hắn lại nghi ngờ hắn giết người rồi lại sợ hắn. Cho cô ta một trận để cảnh cáo xem như là bài học cho cô ta còn lần sau nữa thì đừng trách.
“Ừ.”
A Hạo nhận lệnh thì tức tốc chạy đi làm ngay, cả tháng nay từ lúc Khương Duật giết tên kia thì tự nhiên anh cải tà quy chính ít khi tiếp xúc với máu me làm bọn đàn em như hắn cũng ngứa ngáy tay chân chết đi được.
Cũng không cần phải nói hôm sau gia đình Hứa Ánh Tuyết và ông bà Khương cùng nhau kéo vào bệnh viện cùng đã gọi điện thông báo cho Khương Duật biết.
“Không biết là tên say xỉn nào đã đánh con bé, cả người không sao chỉ có chân phải thì suýt nữa đã liệt.”
Từ điện thoại bà Khương kể lại sự việc cho Khương Duật nghe, anh không quan tâm Hứa Ánh Tuyết đau ra sao chỉ cần biết việc anh giao cho A Hạo cho hoàn thành tốt hay không.
Biết Hứa Ánh Tuyết một chân phải băng bó đến sắp gãy anh hài lòng nhếch mép cười nhẹ chỉ tay vào A Hạo bật cười.
“Làm tốt lắm tháng này tăng lương cho cậu.”
“Cảm ơn ông chủ.”
A Hạo vui vẻ cúi đầu cảm ơn anh sau đó cũng ra ngoài, đúng là việc nhẹ lương cao. Đánh có mấy phát mà cũng được cả mớ tiền tay chân cũng thoải mái không có ngứa ngáy gì nữa.
Tưởng A Hạo thương hoa tiếc ngọc thế nào ai dè cũng phế gần một cái chân của người ta.
…………………..
Phía bên này sau khi tan học Ái Linh cùng Nhã Vy và Dương Thành ra quán cafe ở đối diện trường để ôn bài cho kì thi sắp tới.
Khương Duật cũng biết giờ giấc đi học của Ái Linh đúng bốn giờ chiều anh đã đậu xe ở trước trường của Ái Linh còn cô thì đi đường vòng không đi cổng chính để qua quán cafe cho nhanh.
Chờ cả tiếng vẫn chưa thấy Ái Linh ra anh mới lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho cô.
“Khi nào em tan học.”
Ái Linh nghe giọng Khương Duật hỏi thì nghĩ chắc anh lại tìm cô có việc vậy là thở dài tựa người ra sau ghế.
“Chú nói gì vậy tôi tan học hơn cả tiếng rồi mà.”
Khương Duật nghe cô nói đã tan học hơn cả tiếng thì dần mất kiên nhẫn. Anh đã gác lại công việc để chạy đến trường chờ cô gần cả tiếng vậy mà nhận được tin cô không có ở trường.
“Bây giờ em ở đâu.”
“Quán cafe đối diện trường.”
Ái Linh cầm điện thoại vừa nghe máy vừa ngó nghiêng nhìn qua bên trường cùng lúc bắt gặp Khương Duật cũng đang nhìn qua đây hai ánh mắt chạm nhau nhưng điều khiến Khương Duật chú ý là cô cùng tên Dương Thành chết tiệt kia đang ngồi kế bên nhau.
“Tôi cho em ba phút đến chỗ tôi nhanh không thì đừng trách tôi qua đó bế em về.”