Chương 18 - Chương 18
“Sanh Sanh, nhà mới của cậu địa chỉ ở đâu? Mình gửi quà qua đó cho cậu, còn có quà cho mẹ mình nữa.” Tạ Du Sanh đạp giày cao gót, đi lên sân thượng hóng mát. Đây là lần đầu cô đi đôi giày có đế dài và mỏng như vậy, đứng một thời gian lâu khó tránh khỏi có chút mệt mỏi. Chẳng qua là buổi tiệc tối nay rất quan trọng, cô nhất định phải ở từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc. Giờ là thời gian tân khách ăn uống, lúc này cô mới tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi một lát.
Lại vừa đúng lúc Sở Tầm du học nước ngoài gọi video tới, hai người đã mấy tháng không gọi video, người đối diện trong điện thoại di động lại vừa mới nhuộm một màu tóc khác, nửa đầu là màu trắng, nửa còn lại là màu đen. Hình xăm trên cổ cô cùng với lối ăn mặc sexy trên người cô lộ ra. Thấy lối ăn mặc đi hộp đêm của Sở Tầm, Tạ Du Sanh thở dài không biết phải làm sao. Cô biết nơi Sở Tầm đang ở tương đối cởi mở, nhưng nếu để dì Sở biết cô ăn mặc như vậy hẳn là sẽ tức giận lắm.
“Sau này mình gõ ra rồi gửi cho cậu nhé, cậu thực sự không cảm thấy mép tóc của cậu hình như cao lên không ít?” Tạ Du Sanh nhìn Sở Tầm có vẻ rất thích màu tóc hiện tại nên không nhịn được cất tiếng nhắc nhở. Cô biết Sở Tầm thích đẹp mà hói đầu chắc chắn là vấn đề khốn khổ nhất của nam nữ trẻ tuổi từ thế kỷ 20 tới nay. Quả nhiên, sau khi nghe cô nói, Sở Tầm hét to một tiếng, vội vàng cầm cái gương nhỏ soi qua, sau đó tức giận nhìn về phía cô.
“Sanh Sanh, cậu học xấu ở đâu, mép tóc của mình vẫn giống như trước kia vậy, nào có cao lên đâu? Tối nay cậu ăn mặc đẹp ghê, tham gia dạ tiệc sao?” Sở Tầm đi từ quầy rượu ra, lúc này mới thấy rõ phong cách ăn mặc tối nay của Tạ Du Sanh. Theo góc nhìn của cô, Tạ Du Sanh vẫn luôn đi theo phong cách đơn giản, cô có khí chất trong trẻo lạnh lùng, dáng người lại cao trội, phong cách ăn mặc đa số đều là ngự tỷ lõi đời, tóm lại chính là dạng khiến nữ sinh không thể chịu được.
Nhưng tối nay Tạ Du Sanh không mặc những bộ quần áo tương đối bảo thủ kia nữa, ngược lại mặc một bộ dạ phục màu trắng bó sát. Bộ váy lụa mỏng thêu trang trí màu xanh bọc lấy thân thể của cô, thiết kế thu eo buộc vòng quanh phần hông nhỏ của cô. Phần rua ở váy chảy xuống vừa bóng vừa lấp lánh, lộ ra bắp chân nhỏ dài lại thằng tắp của cô.
Vì để kết hợp với cái váy này, Tạ Du Sanh hiếm khi tạo kiểu tóc, cô chải ngược tóc lên, lại giữ lại một ít tản mát trên bờ vai, trên xương quai xanh còn có một chiếc dây chuyền kim cương chưa thấy cô mang bao giờ, nhìn độ sáng cũng biết giá cả không rẻ. Lối ăn mặc của Tạ Du Sanh tối nay rất trưởng thành, mà trong sự trưởng thành đó còn có vẻ đẹp dịu dàng của đàn bà, khiến cho Sở Tầm trực tiếp nhìn tới sửng sốt, một lúc lâu sau mới nhớ ngậm miệng lại.
“Ừ, đi cùng với dì Sở, cậu muốn tìm dì ấy không?” Tạ Du Sanh nhắc tới Sở Tình Từ, ánh mắt không tự ý thức được mà mềm mại hẳn xuống, chỉ thấy Sở Tình Từ đứng chung một chỗ với vài người khác, trong số đó còn có một người nữ đứng rất gần nàng. Người với người có quen biết nhau hay không, thực ra có thể cảm nhận được thông qua chỗ đứng và không khí giữa hai người.
Tạ Du Sanh nhạy cảm nhận ra được, người phụ nữ đứng bên cạnh Sở Tình Từ đã tự bố trí cho mình một vị trí gần Sở Tình Từ quá mức, nhưng Sở Tình Từ cũng không hề cự tuyệt rõ ràng. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng khiến Tạ Du Sanh cúp điện thoại cả Sở Tầm, đi về phía Sở Tình Từ. Người kia phát hiện cô đi tới liền nhiệt tình giới thiệu cô với những người đó. Nàng nói tiếng Nhật, Tạ Du Sanh cũng dùng tiếng Nhật chào hỏi những người đó, lúc này mới biết lai lịch của đối phương.
Người đàn bà vừa rồi đứng bên cạnh Sở Tình Từ tên là Yukiko, là một trong những đối tác của Sở thị, dạ tiệc lần này cũng là do bọn họ tổ chức. Thời gian tiếp theo, Tạ Du Sanh bận bịu lôi kéo quan hệ cùng với những khách mời khác, cưỡng ép bản thân để sự khó chịu trong lòng qua một bên, cuối cùng vào lúc dạ tiếc vào hồi cuối, cô có hơi mệt mỏi đi vào nhà vệ sinh, mới vừa vào một buồng riêng liền nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện bên ngoài.
“Cái cô gái tên Tạ Du Sanh là bạn giường mà cậu mới tìm đó à? Tôi thấy hình như cậu rất bao bóc cô ta.” Người nói là Yukiko, có lẽ vì không muốn để những người khác nghe thấy mà hai người dùng tiếng Nhật để trao đổi, nhưng chuyện này đối với người tinh thông nhiều ngôn ngữ như Tạ Du Sanh cũng không có bất cứ chướng ngại nào.
“Không phải bạn giường, là bạn gái.” Sở Tình Từ nghe được hai chữ bạn giường thì hơi nhíu mày. Nàng thừa nhận, ban đầu nàng thực sự coi Tạ Du Sanh như bạn giường để chung sống, nhưng giờ cô là bạn gái, là người yêu. Sở Tình Từ chuys thấy sau khi mình nói xong, Yukiko lộ ra vẻ mặt khó tin, sau đó cứ như vậy mà bật cười.
“Lời cậu nói làm tôi giật mình, tôi không ngờ rằng người cậu thích sẽ nhỏ hơn cậu nhiều như vậy. Nhưng tôi có thể thấy cô ấy rất ưu tú, chỉ có điều bạn giường thì chính là bạn giường, hẳn là không giống bạn gái chứ? Sở, tôi không nghĩ rằng cậu sẽ chơi trò chơi gia đình với người bạn nhỏ này.” Giọng nói của Yukiko truyền vào trong tai Tạ Du Sanh khiến cho cô nhíu mày, đang lúc cô muốn nghe rõ xem hai người nói cái gì, Sở Tình Từ lại xoay người bỏ đi, Yukiko cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi hai người họ rời đi, Tạ Du Sanh cũng ra ngoài, cô đứng trước bồn nước rửa tay, nhưng trong đầu vẫn nghĩ những chuyện vừa rồi. Cô không nghi ngờ tình cảm Sở Tình Từ dành cho mình, hai người sống chung lâu như vậy, cô cũng biết hai người sớm đã không phải là bạn giường, mà là tình cảm chân chính. Chỉ có điều cứ coi như lòng đã rõ những chuyện này nhưng nghe thấy lời Yukiko, trong đầu Tạ Du Sanh vẫn không thoải mái.
Cô ít nhiều cũng có thể đoán ra, Yukiko này hẳn là một trong những “hoa đào” mà Sở Tình Từ từng đi qua, hơn nữa nghe giọng cô ta luôn có cảm giác nhớ mãi không quên dì Sở của cô. Tạ Du Sanh vỡ bình giấm (*), sau khi yến hội kết thúc cũng không có gì hứng thú, vừa tan cuộc liền lập tức trở về nhà với Sở Tình Từ.
Trên đường về, Sở Tình Từ phát hiện Tạ Du Sanh luôn trầm mặc, chỉ cho rằng cô quá mệt mỏi. Hôm nay là lần đầu tiên thiếu nữ đi giày cao gót cao như vậy, cũng là lần đầu mặc phong cách đoan chính trưởng thành như vậy. Sở Tình Từ nhận ra, Tạ Du Sanh là một người có thể làm chủ rất nhiều phong cách, chẳng qua bình thường đối phương luôn mặc những màu quá thuần, nàng nhất định phải đi mua quần áo mới cho Tiểu Sanh mới được.
“Hôm nay mệt lả đúng không?” Sở Tình Từ nhìn Tạ Du Sanh ngồi im lặng bên cạnh, chủ động hỏi cô. Mặc dù trong lòng có chút không vui nhưng Tạ Du Sanh tuyệt đối không làm loạn lung tung với Sở Tình Từ, càng không biết chơi cái gì gọi là bạo lực lạnh. Cô ừ một tiếng, Sở Tình Từ thấy cô mệt mỏi thật cũng không hỏi gì nhiều, thậm chí sau khi về đến nhà, việc làm trước tiên chính là chuẩn bị nước tắm cho Tạ Du Sanh, còn cố ý bưng chậu nhỏ tới để cô ngâm chân, đứng trước mặt cô giúp cô xoa chân.
Nhìn gò má mềm mại của Sở Tình Từ, còn cả nụ cười nhàn nhạt lúc nàng xoa chân cho mình, khói mù trong lòng Tạ Du Sanh dường như cũng theo đó tan biến không còn dấu tích. Đây là Sở Tình Từ của cô, dì Sở thích cô, cưng chiều cô, cô là người duy nhất trên đời này có thể khiến Sở Tình Từ rửa chân cho mình. Nghĩ như vậy, tâm trạng Tạ Du Sanh cũng tốt hơn nhiều, cô ôm Sở Tình Từ lên giường, quyết định dùng một phương pháp khác tiêu trừ những bất mãn cuối cùng trong lòng.
Tạ Du Sanh vốn tưởng rằng sau khi dạ tiệc kết thúc thì tiếng nhạc đệm (*) này cũng sẽ qua đi, có điều cô chẳng thể ngờ, mấy ngày sau Yukiko một lần nữa hẹn Sở Tình Từ đi ra ngoài, Tạ Du Sanh thăm dò qua miệng của thư ký Trương mới biết. Lần này lại chỉ mời duy nhất Sở Tình Từ khiến trong lòng Tạ Du Sanh khá bất mãn, nhưng bên kia không chỉ có một mình Yukiko, cô cũng không tiện nói thêm gì.
Đêm đó, Sở Tình Từ để Tạ Du Sanh về nhà trước, nàng một mình tới địa chỉ nhà hàng mà Yukiko đưa. Đây là nhà hàng Nhật Bản duy nhất có được sao Michellin ở thành phố Lang Kỳ, nguyên liệu nấu ăn vô cùng chính thống. Sở Tình Từ vốn cũng rất thích ẩm thực Nhật, chỉ có điều nàng không nghĩ sau khi mình đi vào trong phòng lại thấy một cô gái nằm trên giường. Trên người cô ấy bày nhiều loại sushi và sashimi, chung quanh là trái cây.
Hiển nhiên, đây chính là tiệc sushi khỏa thân có phẩm cấp cực cao nhưng lại khiến Sở Tình Từ vô cùng không ưa. Nàng biết lần mời mọc này cũng không phải Yukiko dùng danh nghĩa cá nhân mà là lấy hợp tác làm chủ, nên cũng không tiện rời đi ngay lập tức. Chỉ đành ngồi đó cùng với thư kí Trương nói chuyện tán gẫu xung quanh chuyện hợp tác.
Yukiko hiển nhiên nhận ra sự khó chịu của Sở Tình Từ, với tư cách phái nữ, cô ta cũng không thích dạng tiệc sushi khỏa thân không giống hình thức ăn uống của người bình thường này, không có gì hơn. Sở Tình Từ mang lòng không yên trò chuyện với Yukiko một chút về những vấn đề liên quan đến hợp tác sau đó quyết định tìm một cái cớ để rời đi trước. Thư ký Trương đi theo sau lưn Sở Tình Từ, vốn định đưa nàng về nhà nhưng đúng lúc này Yukiko đã đuổi tới.
“Sở, tôi còn có một số việc muốn nói với cậu, nếu như có thể, hãy để tôi đưa cậu trở về.” Yukiko cười yếu ớt, mặc dù kiểu câu là hỏi thăm nhưng đã chặn thư ký Trương trước một bước, có dáng vẻ hùng hổ dọa người. Thực ra lần này Yukiko trở lại thành phố Lang Kỳ, có rất nhiều lần nói xa nói gần biểu đạt ý đồ muốn phát sinh cái gì đó với mình, Sở Tình Từ cảm giác được nhưng trong lòng cũng không hề ưa hành vi của đối phương.
Nàng muốn tìm một cơ hội để nói rõ ràng, tối nay chắc hẳn là cơ hội tót nhất. Sở Tình Từ không từ chối đề nghị của Yukiko, nàng lên xe của cô ta, để cô ta đưa mình về nhà. Trên đường, Yukiko bật bài nhạc hai người đều thích, sau khi đưa Sở Tình Từ tới nơi cũng không bỏ đi ngay.
“Sở, thật xin lỗi, tôi đã hỏi những người khác chuyện giữa cậu và cô gái kia nhưng không một ai biết quan hệ của cậu với cô ta, cậu nghiêm túc sao?” Yukiko nhìn gò má của Sở Tình Từ dưới ánh đèn, cô ta có chút mê mẩn, thậm chí không khống chế được muốn đưa tay lên sờ vào nó. Cô ta và Sở Tình Từ đã từng có một khoảng quá khứ tự cho là đúng, khi đó cô cho rằng Sở Tình Từ coi mình là người yêu, sau đó lúc Sở Tình Từ nói câu kết thúc mối quan hệ, cô ta mới phát hiện bản thân cùng lắm là bạn tình giải quyết nhu cầu sinh lý của đối phương.
Mấy năm nay ở Nhật, Yukiko chẳng thể quên Sở Tình Từ, lần này quay về cũng vì mục đích muốn gương vỡ lại lành với Sở Tình Từ, nhưng cô ta phát hiện dường như mình đã lầm rồi. Người mà mọi người đều nghĩ là khó thuần phục nhất bỗng nhiên có người gọi là người yêu, thậm chí để bảo vệ mối quan hệ đó mà nàng òn không muốn để bất cứ ai phát hiện ra. Loại để tâm này là thứ Yukiko chưa từng được hưởng thụ.
“Thật xin lỗi, tôi hẳn là đã nói với cô từ sớm về mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, cô ấy là người yêu tôi.” Sở Tình Từ nói xong không tiếp tục để ý tới Yukiko nữa, nàng xuống xe đi vào trong biệt thự. Nàng cũng không hề phát giác lúc bản thân nói chuyện với Yukiko, trên ban công lầu hai vẫn có người nhìn bọn họ chằm chằm. Sở Tình Từ lên lầu, thấy Tạ Du Sanh dựa vào bên giường đọc sách, đang muốn nói gì đó, lại thấy Tạ Du Sanh bỗng nhiên để sách xuống, nằm thẳng xuống giường, đưa lưng về phía nàng.
Nhìn hành động của Tạ Du Sanh, Sở Tình Từ cau mày. Nàng có cảm giác Tiểu Sanh hình như đang cáu kỉnh.