Chương 43
Giang Thuật cũng như vậy.
Đã có lúc, trong mắt anh chỉ có đôi môi đỏ mọng của Cố Tri Vi. Cơ thể anh gần như mất kiểm soát một lần nữa.
Nhưng tất cả những suy nghĩ này đã bị đứt đoạn do tiếng gõ cửa. Hai người trong phòng nhìn nhau một lúc lâu rồi lần lượt sực tỉnh lại, mỗi người một sắc mặt khác nhau.
Cố Tri Vi nhìn đi chỗ khác với đôi tai nóng bừng, cúi đầu hít một hơi thật sâu để cố làm dịu đi trái tim đang đập thình thịch. Cô không nhìn Giang Thuật, nên cô không biết rằng sau khi cô quay đi, Giang Thuật đã âm thầm nuốt trái khế trong vòm họng mình xuống. Sau đó người đàn ông xoay người đi mở cửa, sắc mặt âm trầm, bình tĩnh đến mức không nhìn ra được vừa rồi trong lòng dâng trào cảm xúc như thế nào.
Sau khi cửa mở ra, Giang Thuật nhìn thấy hai anh em Chúc Ngạn Vũ và Chúc Nghiên đang đứng ở ngoài cửa.
Chúc Ngạn Vũ đứng ra cười với anh rồi hắng giọng: “A Thụ, vào phòng tôi chơi mạt chược đi, đang có ba người, còn thiếu một người nữa.” Thực ra, Chúc Ngạn Vũ nói như thế không phải để hỏi ý của Giang Thuật. Anh ta nói “thiếu một người nữa” có nghĩa là yêu cầu Giang Thuật lấp vào chỗ trống thôi.
Giang Thuật im lặng một lúc, như đang suy nghĩ. Vài giây sau, anh hỏi: “Đám Tiết Thịnh cũng ở đó phải không?”
Chúc Ngạn Vũ sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu: “Đúng rồi, lão Bao cũng ở đây.”
“Đã lâu rồi bốn người chúng ta mới cùng nhau chơi mạt chược. Lần cuối cùng chúng ta chơi mạt chược là vào năm cuối cấp của tôi. Vừa hay trong phòng tôi cũng có một phòng bài, tới chơi chung cho vui đi.”
Giang Thuật cũng có phòng bài riêng.
Nhưng vì Cố Tri Vi cũng ở đó nên anh không thể mời Chúc Ngạn Vũ và những người khác vào phòng chơi được. Cuối cùng, Giang Thuật chấp nhận lời mời của Chúc Ngạn Vũ. Bởi vì anh chỉ muốn ra ngoài và bình tĩnh lại.
“Cậu đi trước đi, chút nữa tôi tới sau.” Giang Thuật vừa nói xong thì đóng cửa lại. Chúc Nghiên đang đứng ở đằng sau vội vàng chạy lên gọi anh: “Anh Giang Thuật…” Giang Thuật nhìn về phía cô ta, không biết có ý gì.
Chúc Nghiên liếc nhìn vào phòng, bắt gặp Cố Tri Vi vẫn đang đứng đó, cô ta nói tiếp: “Anh Phi và anh Tiết Thịnh vẫn đang đợi đó… Anh nhanh lên đấy nhé.”
Giang Thuật không nhận ra cô ta vẫn còn ở đó, anh ừ một tiếng đồng ý rồi từ từ đóng cửa lại.
Căn phòng trở lại sự im lặng như trước đó.
Giang Thuật quay lại và nhìn Cố Tri Vi vẫn còn đứng đó, anh mấp máy đôi môi mỏng: “Em nghe hết rồi đó… Tôi định ra ngoài chơi với Tiết Thịnh và những người khác một lúc.”
Cố Tri Vi gật đầu, nhếch khóe môi với anh: “Anh đi nhanh đi, đừng để họ đợi lâu.”
Thật ra cô không hiểu sao Giang Thuật không đi cùng với anh em Chúc Ngạn Vũ luôn, sao lại để chút nữa rồi mới đi. Hay là anh muốn đi vệ sinh?
Ngay lúc Cố Tri Vi đang nghĩ thì thân hình cao lớn của Giang Thuật đã lặng lẽ đến gần cô.
Cách tiếp cận của anh khiến trái tim cô như muốn bùng nổ, cô nín thở, không khỏi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông này. Giang Thuật dùng ánh mắt nặng trĩu nhìn cô, ánh mắt đó cứ giống như hố đen không đáy, muốn hút người khác vào đấy. Dòng suy nghĩ của Cố Tri Vi như đông cứng lại.
“Có muốn đi cùng không?” Giang Thuật nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói dịu dàng đến kỳ lạ, giống như cơn gió xuân đầu tiên sau khi băng tuyết tan. Trái tim của Cố Tri Vi bỗng mềm đi, nhịp đập cứ tăng dần lên. Hàng lông mi cô khẽ run, cô ngước mắt lên tỏ vẻ không dám tin, bắt gặp ánh mắt sâu như biển của người đàn ông, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy: “Tôi?”
“Đúng rồi.” Giang Thuật khẳng định. “Nếu như em không mệt.”
Cố Tri Vi cười: “Không mệt, nhưng tôi không biết chơi mạt chược…”
Thực ra, vừa rồi cô còn đang nghĩ, Giang Thuật và đám người Chúc Ngạn Vũ đánh mạt chược, Chúc Nghiêm cũng nhất định sẽ ở bên cạnh bọn họ. Đột nhiên cô sinh lòng ích kỉ, không muốn Giang Thuật với Chúc Nghiên tiếp xúc nhiều như thế.
Nhưng dựa vào mối quan hệ vợ chồng trên sự thỏa hiệp giữa hai người thì hình như cô không có quyền để ngăn cản hai người họ qua lại với nhau. Xét cho cùng thì Chúc Nghiên là em gái của Chúc Ngạn Vũ, người anh em tốt với Chúc Ngạn Vũ cơ mà.
Cố Tri Vi nói xong, Giang Thuật im lặng một lúc.
Ngay lúc anh đang im lặng thì Cố Tri Vi tiếp tục: “Nhưng tôi có thể xem anh chơi rồi rút kinh nghiệm.” Giang Thuật bị giọng điệu háo hức của cô làm cho giật mình trong vài giây, anh gật đầu mà không nói gì.
“Anh thật sự muốn dẫn tôi đi sao?” Cố Tri Vi vẫn có chút kinh ngạc. Không ngờ Giang Thuật lại mời cô. Trên mạng không phải nói đàn ông thường không thích đi ra ngoài mà theo bạn gái hoặc vợ sao?
Nghe thấy cô hỏi như thế, Giang Thuật tỏ ra kỳ lạ: “Có vấn đề gì sao?”
Cố Tri Vi bị ánh mắt trống rỗng của anh làm cho buồn cười, cô khẽ nhe hàm răng trắng, lắc đầu: “Không sao, không có vấn đề gì cả.”
Giang Thuật: “…”
Anh đang hỏi cô rất nghiêm túc, nếu có vấn đề gì có thể bàn bạc.
Nhưng ngay sau đó anh phát hiện ra tâm trạng của Cố Tri Vi đã trở nên tốt hơn một cách khó hiểu. Tuy rằng anh không biết nguyên nhân, nhưng chỉ cần cô vui vẻ thì anh cũng không cần quan tâm tới nguyên do nữa.
Hai vợ chồng lần lượt tắm sơ qua cho bớt mùi thịt nướng. Sau đó, họ cùng nhau ra ngoài, đi đến nhà của Chúc Ngạn Vũ.
Người mở cửa cho họ là Chúc Nghiên.
Khi cánh cửa được mở ra, Chúc Nghiên tỏ ra rất phấn chấn, niềm hạnh phúc có thể nhìn thấy bằng mắt thường hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.
Nhưng khi cô nhìn thấy Cố Tri Vi đang đứng bên cạnh Giang Thuật, nụ cười đó chợt biến mất. Khuôn mặt cũng như tiết trời mùa hạ vậy, kêu đổi là đổi, mới vừa cười vui vẻ đó, giờ khuôn mặt bỗng trở nên âm u hẳn.
Nhưng do có Giang Thuật cũng ở đó nên Chúc Nghiên không dám tức giận. Cô ta chỉ có thể dùng ánh mắt để bày tỏ sự bất mãn trước sự xuất hiện của Cố Tri Vi thôi, bàn tay đang buông thõng thì bỗng nắm chặt lại, không muốn buông ra.
Giang Thuật không chú ý đến một loạt các hành động nhỏ đó của Chúc Nghiên.
Bởi vì sau khi cửa mở ra, anh đã bị đám người Tiết Thịnh và Bao Viễn Phi chạy ra đón vào khi nghe thấy âm thanh rồi. Chỉ có Cố Tri Vi giao tiếp bằng mắt với cô ta một lúc, quan sát tất cả những biểu hiện và hành động nhỏ nhất của cô ta.
Sau khi Giang Thuật bị Bao Viễn Phi kéo đi, Chúc Nghiên cố tình chặn cửa, như thể không cho Cố Tri Vi vào, trong ánh mắt của cô ta đầy sự khiêu khích, không chờ cho Cố Tri Vi bước tới, cô ta đã bước tới đón đầu rồi.
Giang Thuật vừa bị Bao Viễn Phi kéo đi, anh quay người lại rồi nói với bóng dáng xinh đẹp đang đứng ngoài cửa: “Cố Tri Vi, vào đi.”
Sau đó, không chờ cho Chúc Nghiên đang đứng đờ ở đó phản ứng lại, giọng nói lạnh lùng của Giang Thuật lại vang lên sau lưng: “Cô Chúc, mời tránh đường cho.”
Chúc Nghiên: “…” Cô ta thu hồi lại bộ dạng khó chịu đó, không cam lòng bước qua một bên.
Giang Thuật cảm ơn cô ta một tiếng rồi đưa tay kéo Cố Tri Vi từ cửa vào: “Chút nữa em ngồi bên cạnh tôi, tôi dạy cho em.” Cố Tri Vi gật đầu đáp lại, đi theo Giang Thuật vào phòng chơi cờ, chào Tiết Thịnh và những người khác.
Khang Vãn Ninh và những người khác đã đi quán bar rồi, vì vậy bây giờ chỉ còn có sáu người ở trong khách sạn. Bây giờ bọn họ đều đang chơi bài trong phòng của Chúc Ngạn Vũ.
Những người chơi mạt chược chính là Giang Thuật và bốn người đàn ông kia.
Cố Tri Vi được ngồi bên cạnh Giang Thuật để xem anh chơi bài, dễ dàng học theo hơn. Về phần Chúc Nghiên, cô ta chỉ có thể ngồi bên cạnh Chúc Ngạn Vũ, mặt đối mặt với Cố Tri Vi, âm thầm tỏ ra cạnh tranh với cô.
Tiếc là Cố Tri Vi ngồi đó với thân phận là vợ của Giang Thuật, Giang Thuật đã dành cho cô sự tôn trọng xứng đáng. Chúc Nghiên chỉ có thể thầm cảm thấy khó chịu, cô ta thậm chí còn không dám biểu hiện ra ngoài. Suy cho cùng thì Giang Thuật cũng đang ngồi đối diện với cô ta, cô ta cũng phải chú ý hình tượng của mình nữa,
“Ngoài chơi mấy thẻ bài cơ bản này, hay là chúng ta đặt thêm cược nữa đi. Dán giấy hay uống nước đây? Hay chống đẩy hoặc bật ếch cũng được.” Bao Viễn Phi luôn có tính cạnh tranh. Anh ấy luôn thích đặt cược khi chơi trò chơi, ngay cả khi anh ấy không thể thắng, anh ấy vẫn muốn chiến đấu với Giang Thuật bằng tất cả sức mạnh của mình.
Giang Thuật và những người khác đều đã quen với điều này từ lâu rồi. Ngay cả Giang Thuật cũng nể tinh thần điếc không sợ súng này của Bao Viễn Phi mà.
Sau khi đặt cược xong, Giang Thuật và bốn người đàn ông mỗi người đứng về một phía, cỗ máy mạt chược bắt đầu hoạt động. Có rất nhiều người xung quanh Cố Tri Vi có thể chơi mạt chược, ba người Khang Vãn Ninh cũng có thể chơi được. Chỉ có Cố Tri Vi chưa bao giờ hứng thú với mấy thứ này, nên cũng không biết chơi. Bởi vì có rất nhiều cách chơi mạt chược, rất phức tạp, cô đã chọn từ bỏ sau khi học đánh vài lần rồi.
Đêm nay xem đám người Giang Thuật chơi cũng y như vậy thôi. Cố Tri Vi nhìn họ chơi tới mức sững sờ, còn chưa xem đánh mạt chược là như thế nào thì Giang Thuật đã ù bài mất rồi.
Giang Thuật ù nên người bị ù báo sẽ là Bao Viễn Phi. Lần này thì Chúc Nghiên phụ trách dán giấy lên mặt của anh ấy.
Tiết Thịnh ở bên cạnh cười nhạo anh ấy: “Lão Bao, trông còn trẻ thế mà lại có râu trắng mất rồi, nhìn rầu quá đi thôi.” Bao Viễn Phi liếc Tiết Thịnh một cái rồi giả vờ vuốt vuốt tờ giấy dưới cằm, cảm thấy hơi giống một ông nội râu bạc trắng đó chứ.
Tiết Thịnh và Bao Viễn Nhi ngồi chơi cùng một bàn mạt chược, bầu không khí luôn vui vẻ. Ngay cả khi Bao Viễn Phi và Tiết Thịnh lần lượt thua cuộc thì ai trong số họ cũng đều rất vui vẻ. Lý do chính là những mảnh giấy trên mặt của hai người họ rất ngộ nghĩnh khiến mọi người phải bật cười thành tiếng.
Giang Thuật rút được rất nhiều, số thẻ mà anh rút được đã không đếm xuể nữa rồi. Hơn nữa, anh vừa chơi, còn vừa dạy cho Cố Tri Vi làm thế nào để ù bài, nói anh một công đôi việc quả không ngoa mà.
“Như thế này là một bộ bài này.”
“Mỗi người có mười ba quân bài, tính cả quân đứng và quân nằm, tổng cộng là 13 quân. Nếu có một quân bài Khung thì trên bàn của mình còn một quân bài nữa…”
Giang Thuật đã cố kìm nén giọng nói của mình trong suốt thời gian đó, cố gắng nói với âm lượng mà chỉ anh và Cố Tri Vi có thể nghe thấy.
Nhưng căn phòng quá yên tĩnh, Chúc Ngạn Vũ và những người khác đều có thể nghe thấy tất cả những gì anh và Cố Tri Vi thì thầm với nhau. Vì vậy, Tiết Thịnh bắt đầu chú ý đến cách hai vợ chồng thì thầm và tương tác với nhau, liên tiếp thua mấy ván bài.
Cố Tri Vi nghiên cứu cách đánh bài rất nghiêm túc, một mặt cô cảm thấy giọng nói của Giang Thuật khi nói chuyện với cô rất hay nên cô rất muốn tiếp tục nghe anh nói. Mặt khác, cô cũng muốn học thật nhanh để sau này có thể chơi với Khang Vãn Ninh và những người khác nữa, để bọn họ không còn phải chịu cảnh ba thiếu một nữa.
“Đến lượt cậu rút bài rồi đó, nhìn vợ của A Thụ làm gì thế hả?” Thấy Tiết Thịnh bị phân tâm, Bao Viễn Phi vỗ vào vai của anh ấy. “Vi Vi trông đẹp vậy, nhưng cậu cũng không thể nhìn chằm chằm thế cơ chứ.”
Ngay lập tức mọi người trong bàn nhìn về phía Tiết Thịnh. Tiết Thịnh vội vàng rời mắt khỏi Giang Thuật và Cố Tri Vi, rút bài rồi đánh bài.
Vì trò đùa của Bao Viễn Phi mà khiến cho Cố Tri Vi có chút đỏ mặt, cảm thấy hơi khó chịu.
Giang Thuật liếc nhìn Tiết Thịnh, hàng lông mày dài của anh cau lại.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng hơn, anh nhìn Tiết Thịnh vài giây trước khi quay đi.
Tiết Thịnh đương nhiên chú ý tới ánh mắt của Giang Thuật, anh ấy không biết có phải ảo giác của mình hay không, nhưng anh ấy thực sự cảm thấy một chút địch ý từ ánh mắt của Giang Thuật.
Một lúc sau, Tiết Thịnh sực tỉnh ra, vội trừng mắt nhìn Bao Viễn Phi: “Cậu đang nói cái gì vậy hả, tôi đang nhìn Vi Vi sao? Tôi đang nhìn A Thụ cơ mà. Cậu không thấy vẻ mặt dịu dàng, ân cần của cậu ta sao, đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi mà.”
Giang Thuật tạm dừng rút bài, liếc nhìn Tiết Thịnh một cách trầm ngâm. Sau đó, anh không nói gì, chọn một lá Cửu tựa một bên rồi đánh ra, Cố Tri Vi ngồi bên cạnh đỏ mặt, tìm lý do vào nhà vệ sinh để bình tĩnh lại.
Thật ra vừa rồi cô không có chú ý đến vẻ mặt và thái độ của Giang Thuật. Tất cả những gì cô biết là giọng nói của anh rất nhẹ nhàng và tông giọng ấm áp hơn bình thường mà thôi. Có lẽ bởi vì anh đã nén âm lượng hết cỡ, cho nên Tiết Thịnh cảm thấy anh đối xử với cô rất dịu dàng.
Sau khi Cố Tri Vi hiểu ra, cô đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa ngay lúc đó thì Giang Thuật có điện thoại gọi đến, là từ bên phía nhà cũ, anh liền kéo Cố Tri Vi ngồi vào chỗ của mình, ra hiệu cô chơi để cho anh nghe điện thoại.
Cố Tri Vi sửng sốt, cô còn chưa học được hết mà, vẻ mặt cô lo lắng.
“Tôi vẫn còn chưa học được mà… Chút nữa tôi sẽ làm cho anh thua mất.” Cố Tri Vi trông có vẻ lo lắng.
Giang Thuật tắt chuông điện thoại trước, sau đó đưa tay kia đặt lên tóc Cố Tri Vi một cách tự nhiên, xoa nhẹ: “Không sao, thắng nhiều lắm rồi, có thua cũng không sao cả.”
Nói xong, anh đứng thẳng dậy, liếc nhìn đám người Tiết Thịnh, chào bằng ánh mắt rồi lấy điện thoại di động ra trả lời cuộc gọi bên ngoài phòng chơi bài.
Giang Thuật không nhận thấy thái độ của anh với Cố Tri Vi vừa rồi tự nhiên như thế nào.
Có vẻ như hai người họ không phải là một cặp đôi thỏa thuận kết hôn nữa, mà là một cặp vợ chồng mới cưới vì yêu nhau. Mỗi cử động, mỗi ánh nhìn, đều lộ ra sự ân cần.
Tiết Thịnh đã nhìn thấy tất cả những điều này.
Khi Bao Viễn Phi nhìn thấy vậy, anh ấy cứ cảm thấy kỳ lạ nhưng không có nghĩ nhiều. Còn cả anh em Chúc Ngạn Vũ và Chúc Nghiên, bọn họ cũng nhìn thấy hết cả rồi, vẻ mặt đều rất sửng sốt, sau đó vẻ mặt mỗi người mỗi vẻ, đều có suy nghĩ khác nhau.
Cố Tri Vi có lẽ là người duy nhất ở hiện trường không nhận ra Giang Thuật đã nuông chiều cô như thế nào vừa rồi. Sự chú ý của cô đều tập trung vào những gì Giang Thuật đã nói trước khi anh rời đi, cô không nhịn được mà cười ra. Cô đoán Giang Thuật chắc chắn không nhận ra cái câu khi nãy anh nói mắc cười như thế nào.
Gì mà thắng nhiều rồi, có thua cũng không sao chứ, cũng huênh hoang quá rồi đó chứ. Anh muốn chọc tức Bao Viễn Phi hay sao?
Cố Tri Vi cong khóe môi, nhưng cô không dám cười quá rõ ràng, vì vậy cô nhanh chóng trở nên nghiêm túc. Cô tiếp quản vị trí của Giang Thuật, vì vậy cô phải chơi cho anh một cách nghiêm túc mới được.
Chúc Nghiên ngồi ở phía đối diện cũng đề nghị chơi hai ván, đảm nhận vị trí của anh trai cô là Chúc Ngạn Vũ. Tự nhiên Cố Tri Vi cảm thấy Chúc Nghiên đang nhằm vào cô vậy.