Chương 2892
“Dù sao một cánh cửa cũng không tốn bao nhiêu.”
Nhạc Tiếu Nhi dứt khoát cúp điện thoại.
Quý Tử Uyên tức gần chết.
Một người phụ nữ vừa có tiền vừa có trí tuệ thì cô ấy tràn đầy tự tin là điều đương nhiên.
Không thể nào, anh không thể qua đêm ở nơi này mà không có điện nước, hơn nữa điện thoại di động cũng sắp hết điện.
Quý Tử Uyên liên lạc với Đường Giai để đập cửa.
Đường Giai yếu ớt nói: “Anh thật sự muốn đập cửa, hay là thuê thợ khóa?”
“Đập nát.” Quý Tử Uyên chế nhạo, “Nguyễn Nhan không phải giàu có sao? Vì cô ấy không quan tâm nên tôi sẽ phá cửa. Nhân tiện, lấy một ít máy vi tính và bàn làm việc sẽ không vấn đề gì.”
Đường Giai hiểu ra, nhanh chóng mang theo một đám người đi qua.
Vừa mới đập mở cửa phòng làm việc đưa Quý Tử Uyên ra ngoài, xe cảnh sát bên ngoài “rầm rầm” chạy tới, bốn cảnh sát xuống xe, “Đứng yên, không được nhúc nhích, chúng tôi nhận được điện thoại, có người ăn trộm bí mật kinh doanh ở đây và phá hủy tài sản công cộng. Đưa tay ra sau gáy, nếu không chúng tôi sẽ bắn. ”
Đường Giai: “…”
Quý Tử Uyên: “…”
…
Một giờ sau.
Luật sư Long vội vã chạy đến với vẻ mặt đen như đuýt nồi, nộp tiền bảo lãnh và tiền bồi thường.
Trước khi đi, cục trưởng cục cảnh sát hai mắt thâm quầng chân thành cho Quý Tử Uyên một bài học, “Quý tổng, anh vừa ra tù, anh có thể ngoan ngoãn một chút không, giờ là thời đại 4.0 rồi, một số việc chỉ cần đưa lên mạng, danh tiếng sẽ bị tổn hại, người ta nói anh đóng giả bạn trai của chủ tịch Nhạc thị lẻn vào Nhạc thị ăn trộm thông tin, giám sát cửa và bảo an khẩu cung đều khớp, nhưng anh hoàn toàn không phải là bạn trai của Nguyễn Nhan. ”
“Trời ạ, anh còn đập phá trụ sở người ta, đập phá tài sản, còn bị công an tóm nữa, tôi còn không biết nói gì với anh. Đêm hôm anh không về đi ngủ sớm đi?” ”
“Ý của bên kia là yêu cầu anh bồi thường tài sản bị thiệt hại, sau đó sẽ bồi thường thiệt hại cho công ty. Chỉ có vậy thôi.”
Đường Giai tức giận nói: “Rõ ràng là ….”
“Thanh toán,” Quý Tử Uyên ngắt lời anh ta, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như vực thẳm, không có bất cứ tâm trạng thất thường nào.
Đường Giai nghẹn ngào.
Có chút không hiểu, Quý tổng của anh thật sự càng ngày càng tốt tính.
Nếu đổi lại là trước kia…..
Luật sư Long nộp 200.000 cho cảnh sát để đền bù cho tập đoàn Nhạc thị.
Chuyện này coi như đã kết thúc.
Sau khi rời đồn cảnh sát, Luật sư Long nhìn Quý Tử Uyên một cách bí mật.
Hay lắm, Quý Tổng bị Nguyễn Nhan lừa đến đồn cảnh sát hai lần trong năm nay.
Anh ấy không phục không được.
“Nhìn cái gì?” Quý Tử Uyên lạnh lùng liếc anh một cái.
“Khụ khụ, không có gì, Quý Tổng, anh có muốn dùng bữa tối không?” Luật sư Long nói với vẻ xin lỗi.
“Không cần.”
Quý Tử Uyên xuống xe, mở cửa đi thẳng đến biệt thự nơi Nguyễn Nhan đang ở.
Đã khuya rồi, cô ấy khiến anh không ngủ thì anh sẽ không để cho cô ngủ được.
Khi tiếng còi xe vang lên trở lại trong khu phố yên tĩnh, ngay cả những con chó trong khu biệt thự cũng bị đánh thức.
“Gâu gâu”
Tiếng chó sủa vào đêm khuya và “Tập thể dục buổi sáng” của cái loa lan truyền khắp mọi ngóc ngách.
Mọi người của khu dân cư chỉ muốn chết.
Nhưng không có cách nào, ai dám đắc tội, người của Quý Tử Uyên chào hỏi mọi người từ trước cho nên không ai dám ý kiến gì.
Ai dám khiêu khích người của Quý thị, ai có thể mua được biệt thự đều là hào môn, tiểu thương mỗi lượt có thể tốn mấy chục triệu, không phải người trên Kim Tự tháp, không ai dám đối đầu Quý Tử Uyên.
Cư dân của cộng đồng không có lựa chọn nào khác ngoài gọi điện thoại đến chỗ trực ban.
Nhân viên bảo vệ chỉ có thể nhìn Nhạc Tiếu Nhi đang ngủ với ánh mắt chua xót.
“Nguyễn tiểu thư, cô có thể làm gì để buổi tối Quý tổng đừng làm ồn đến chúng ta không?.”