Chương 2864
Lần đầu tiên nghe được lời nói hối hận của Quý Tử Uyên, Nhạc Tiếu Nhi muốn bật cười.
Mục đích của cô chỉ là muốn tát vào mặt anh sao?
Anh ta thật sự cho rằng cảm giác của anh ta quan trọng đối với cô sao?
Quý Tử Uyên hoàn toàn không hiểu, cô ấy không chỉ mang thân thể của Nguyễn Nhan bị cưỡng bức, mà còn là Nhạc Tiếu Nhi.
“Anh tưởng rằng điều khiến tôi hận anh là anh đã ép buộc tôi?.” Nhạc Tiếu Nhi hùng hồn chất vấn.
Quý Tử Uyên suy nghĩ một chút, “Chuyện tôi tung scandal về cô và Bùi Mạc Thần, dùng cô làm lá chắn cho Thang Nhược Lan và công ty, chuyển hướng sự chú ý dư luận?”
Nhạc Tiếu Nhi cười tủm tỉm ra hiệu gọi người phục vụ, “Sườn cừu hun khói, bạch tuộc hun khói, pate gan ngỗng.”
“Được.” Người phục vụ nhanh chóng ghi chép lại, hỏi Quý Tử Uyên, “Quý tổng, anh muốn thế nào?
“Cô nhìn giúp tôi.” Quý Tử Uyên liếc nhìn Nhạc Tiếu Nhi.
Nhạc Tiếu Nhi im lặng nhìn anh ta vài giây, sau đó cười nửa miệng nói: “Chỉ cần đưa cho Quý Tổng một miếng thịt cừu hầm, cá vua xông khói, pudding gan ngỗng.”
Quý Tử Uyên trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng anh ta không nói gì cho đến khi người phục vụ rời đi, liền hỏi: “Tôi không nhớ chúng ta đã cùng ăn cơm Tây, cũng không nói cho cô biết, làm sao cô biết được tôi thích gì, tìm hiểu từ chỗ Đỗ Tuyên sao? ”
“Anh thật sự không nhớ gì cả?” Môi Nhạc Tiếu Nhi cong lên thành nụ cười ba điểm, nhưng nụ cười nào cũng không lọt vào mắt anh.
“Nhớ cái gì?” Quý Tử Uyên nhíu mày.
Đề tài nhảy quá nhanh, anh không hiểu Nhạc Tiếu Nhi đang muốn truyền đạt điều gì.
“Hô…”
Nụ cười châm biếm tràn ra trên đôi môi mỏng của Nhạc Tiếu Nhi, cô nhấp một ngụm rượu đỏ vừa nãy do người phục vụ rót, đôi môi đỏ mọng lại được điểm thêm một tầng hoa hồng, khiến cô càng thêm quy*n rũ.
Hóa ra mối quan hệ từ đầu đến cuối luôn chỉ là kí ức của cô.
Những món ăn này đều là lần đầu tiên cô cùng Quý Tử Uyên hẹn hò, anh ta mang cô đi ăn và gọi món y như vậy.
Khi đó, Quý Tử Uyên trìu mến nói với cô như thế nào: “Em yêu, nhớ gọi món, đây là những món anh thích.”
và sau đó… .
Cô nhớ, nhưng anh đã quên.
“Quý Tử Uyên, tôi căm hận và chán ghét anh, nhưng không phải chỉ vì anh bức hại tôi. Anh cho rằng nếu Nhạc Hạ Thu chết, tội của anh sẽ bớt đi.” Nhạc Tiếu Nhi đột nhiên hỏi một cách sắc bén.
Quý Tử Uyên ánh mắt chợt tối sầm lại một chút, anh nhìn về phía người phụ nữ đối diện, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Vì Nhạc Tiếu Nhi?”
“Đúng vậy, anh đừng quên, chính anh đã đưa Nhạc Tiếu Nhi vào ngục, Nhạc Hạ Thu là người khởi xướng, còn anh chính là đồng phạm, anh đừng cảm thấy bị Nhạc Hạ Thu lừa gạt nên mới làm ra chuyện này, làm chính là làm, sai chính là sai.”
Nhạc Tiếu Nhi chế nhạo, “Có bao giờ anh cảm thấy có lỗi với Nhạc Tiếu Nhi không?”
Quý Tử Uyên khó hiểu giật mạnh cà vạt, “Là chuyện của tôi và cô ấy ….”
“Cô ấy đã chết rồi, anh còn có chuyện gì với cô ấy? Đừng nói chuyện với người chết, có nói thì chỉ có thể nói chuyện với người sống.”