Chương 2855
Buổi đấu giá kết thúc, Nhạc Tiếu Nhi sớm rời đi.
Một người phục vụ cầm một bức tranh đi tới, “Nguyễn tiểu thư, đây là bức tranh cô đấu giá.”
“Cô nhìn lầm rồi, tôi không lấy.” Nhạc Tiếu Nhi trong nháy mắt đã nhận ra bức tranh là do Quý Tử Uyên đấu giá được.
Người phục vụ: “Tên người đấu giá tranh là của cô.”
“Thật.” Nhạc Tiếu Nhi cầm bức tranh trên khay lên, nghịch ngợm hai lần, cuối cùng giơ tay ném về phía thùng rác bên cạnh cửa.
Cuộn giấy vẽ lượn một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung và rơi vào thùng rác một cách chính xác.
Người phục vụ ở lại một lúc, liền thấy váy của Nhạc Tiếu Nhi xẹt qua, rời đi với bóng lưng xinh đẹp sang trọng.
Cách đó không xa, khóe miệng Quý Tử Uyên đang nhìn cảnh này nhếch lên một tiếng cười “hơ”.
…
10 giờ tối
Nhân vật chính Quý Tử Uyên đến hội quán muộn.
Hoắc Anh Tuấn cười nói: “Hai người chúng ta cùng uống rượu ngon. Chúng tôi đã chờ anh lâu rồi. Anh là nhân vật chính. Hiện tại mới chịu xuất hiện ở đây.”
“Quý Thiếu, nghe nói tối nay anh đi dự sự kiện từ thiện của Quân Dương.” Tân Thiệu cười nói, “Anh cũng đấu giá một bức tranh, nhưng là đưa cho…”
“Thông tin truyền đi rất nhanh.” Quý Tử Uyên ưu nhã ngồi xuống sô pha mà không cảm thấy xấu hổ.
Hoắc Anh Tuấn đau đầu nhìn anh ta bộ dạng như thế nào, “Tử Uyên, không phải tôi đã thuyết phục anh sao, anh định làm cái trò gì vậy, chuyện của anh với Nguyễn Nhan không thể kết thúc ở đây sao?”
Quý Tử Uyên không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi: “Nguyễn Nhan có đầu tư vào dự án lớn nào không? Cô ấy nói với tôi là rất lãi, mỗi năm có thể tạo ra thu nhập hàng chục tỷ.”
“Cái gì, mấy chục tỷ?” Một thanh niên bên cạnh nói: “Mấy ngày nay dự án không dễ làm, dự án gì có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, Hoắc Thiếu, cậu thật quá đáng, sao không gọi điện thoại cho tôi. ”
“Hoắc Thiếu, vợ anh có dự án lớn à?” Có người vội hỏi, “Anh vẫn tinh mắt, vợ anh thật tuyệt vời, cô ấy là một khoản đầu tư tốt.”
Khuôn mặt không nói nên lời của Hoắc Anh Tuấn đen lại, “Anh đừng nói nhảm, hiện tại vợ tôi không có tiền đầu tư, hơn nữa cô ấy còn không quản lý hết được hai công ty mà cô ấy đang sở hữu, cho nên không có thời gian để cải chính chuyện khác. Tôi có một đống kiện cáo trong tay. Anh còn nghĩ rằng tôi có thời gian để làm các dự án sao? ”
“Anh không nghe thấy Khương Tuyết Nhu nói như vậy sao?” Quý Tử Uyên cau mày, sự tình đầy kỳ quái.
“Không.” Hoắc Anh Tuấn ủ rũ uống hai ngụm rượu.
“Hoắc Thiếu, vợ anh không nói cho anh biết sao?” Có người thần bí nói.
“Có chuyện không nói cho tôi biết thì sao, mỗi người đều có bí mật của riêng mình.” Hoắc Anh Tuấn không hài lòng đặt chai rượu xuống, “Mẹo để vợ chồng tôi hòa thuận là cùng nhau phát triển sự nghiệp, không can thiệp vào nhau, và tôn trọng lẫn nhau. ”
“Được rồi, mọi người nói giỡn, đừng có để ý.” Quý Tử Uyên vỗ vỗ bờ vai anh, “Xem ra tôi còn chưa hiểu rõ về Nguyễn Nhan.”
Hoắc Anh Tuấn nghe xong bó tay , “Anh có thể đừng suốt ngày Nguyễn Nhan Nguyễn Nhan được không, Quý Thị bây giờ nhiều chuyện như vậy, đối thủ cạnh tranh vô tận, anh có thể dành thêm thời gian cho công ty được không? Thật là nhàm chán, hoặc anh có thể đi phẫu thuật cho người khác cũng được.”
“Ừ, Quý Thiếu.” Tần Thiệu vang lên, “Lúc trước anh chỉ muốn chiếm lấy Nguyễn Nhan, nhưng cuối cùng lại tự đưa mình vào tù, hiện tại anh đều đang nghĩ đến việc trả thù cô ấy, cẩn thận để tâm vào đấy.”
“Tôi sẽ đặt trái tim của mình vào?” Quý Tử Uyên giống như đang nghe một câu chuyện cười.
Đám người Hoắc Anh Tuấn im lặng nhìn anh.
Quý Tử Uyên quá tự phụ.
Nhưng lại quên rằng lòng người là thứ khó điều khiển nhất.
Quý Tử Uyên mặc kệ hôm nay là ngày đầu tiên ra tù, không nói đến việc tối nay phải làm thêm giờ cùng mọi người, hoặc đi bệnh viện, hoặc cùng cha mẹ đi ăn cơm.
Nhưng bạn thấy những gì anh ấy làm tối nay.
Trả thù Nguyễn Nhan?
Vấn đề là tối nay anh ta cũng tiêu năm triệu cho Nguyễn Nhan rồi bị ném vào sọt rác.