Chương 4: Người Hâm Mộ
“Ma vương biến thái cuồng việc nay lại đến muộn 30 phút! Trời sẽ mưa đó, tôi không mang ô.”
“Xui xẻo vừa thôi, hôm nay tôi xem dự báo thời tiết rồi. Trời nắng, oi như vậy mưa kiểu gì? Mà công nhận sếp chiều cô chủ thật.”
“Hầy, nếu tôi có con gái đáng yêu như vậy cũng sẽ cưng chiều con bé. Nhà chỉ có 2 thằng con trai, tôi sắp bạc đầu với chúng nó rồi.”
“Con trai cũng tốt, con gái cũng tốt nhưng tôi thấy con nhà người ta đáng yêu hơn. Con nhà mình chẳng khác gì ma vương chuyển thế.”
Hâm mộ cô chủ nhỏ xong họ lại chuyển sang chủ đề khác nói chuyện, tất cả đều than thở vì con nhà mình không được như Tần Nhan. Nhớ hôm Tần Dực mang cô nhóc đến công ty, con bé vừa lễ phép lại vừa đáng yêu.
Đến 1 ngày liền thâu tóm gần hết trái tim của các cô chú trong công ty, không ngờ ma vương vậy mà cũng đẻ được cô con gái trái gen như thế.
“Im lặng! Đang trong giờ làm việc, còn ai bàn tán liền trừ lương.”
Trưởng phòng quát một cái, mọi người đều im lặng sau đó nhanh chóng tập trung vào công việc của mình, không gian lại trở nên yên tĩnh những tiếng vang vọng chỉ là tiếng lạch cạch của bàn phím cùng tiếng nhấp chuột.
Mầm non Hoa Hồng
Tần Nhan vụng về vẽ một bức tranh, trong tranh có ba có mẹ có cả Nhan Nhan đang nắm tay nhau đi trên cánh đồng hoa rực rỡ màu sắc. Bé con có hơi do dự, mái tóc của mẹ màu nâu đậm nhưng ở đây không có màu đó nên cô bé không biết chọn ra sao.
Ngồi băn khoăn một lúc lâu bé con vẫn không chọn được, Tần Nhan thấy cô giáo đang chỉ cậu nhóc bị thịt kia tô màu. Tuy có chút rụt rè và ngại ngùng nhưng cô bé vẫn với tay kéo áo cô.
“Hửm? Nhan Nhan cần cô giúp gì sao?” Tống An chỉ nốt cho nhóc con kia, đi sang chỗ Tần Nhan.
Bé con đối với cô giáo hiền dịu hơi ngại, ấn tượng của bé đối với cô rất tốt. Ngoài mẹ ra thì Tống An là người dịu dàng nhất bé từng gặp, tuy mới có một ngày nhưng bé biết kiên nhẫn cô dành cho mấy đứa nhỏ ở đây không có giới hạn.
Khi nãy cô bị mấy bọn nhóc hất bột màu lên người, cô giáo cũng không giận chỉ không biết phải làm sao với mấy đứa nhỏ này, từ tốn lau gương mặt dính bột màu đó cho bọn nhóc.
“Em…Em không tìm thấy màu cho tóc của mẹ” Bé con ngập ngừng nói, đôi mắt tròn xoe ngập nước như một chú mèo con đang làm nũng.
Tống An bật cười đưa cho bé con một màu nâu đậm, Tần Nhan vui vẻ nhận lấy còn cảm ơn cô. Sau đó cô nhóc hoàn thành bức tranh của mình, nhìn bức tranh một nhà ba người cô bé tự hào vô cùng còn muốn đem về khoe baba.
“Cô ơi con chưa nói tóc mẹ còn màu gì mà? Sao cô lại biết thế ạ?.” Tần Nhan hồn nhiên hỏi, đôi khi trẻ con cũng thắc mắc và nhóc con cũng vậy. Khi nãy cô bé chưa hề đề cập đến mẹ có màu tóc gì mà, tại sao cô lại đưa đúng màu vậy?
Tống An vẫn thế, chẳng qua nụ cười trên môi có hơi rực rỡ. Tần Nhan ngẩn người, cô bé lại một lần nữa phát hiện cô giáo An An rất đẹp còn đẹp hơn cả mẹ cô bé. Trông cô giống hệt công chúa trong cổ tích mẹ thường đọc vậy.
“Cô là người hâm mộ của mẹ con đó, nên khi về nhà nhớ xin chữ kí cho cô đấy nhé.” Cô lấy khăn tay, lau vết bẩn do cô bé bất cẩn để lại trên mặt.
Tần Nhan hoàn toàn không nghi ngờ, cô bé ngây thơ gật đầu cười híp mắt: “Vâng!”
Người đến đón buổi chiều là tài xế riêng của Tần Dực, do công ty có cuộc họp gấp nên hắn không thể tới đón con gái được. Tần Nhan thấy chú Phùng đón thì chạy tới, vẫy chào cô giáo rồi đi theo tài xế.
Chờ đứa nhỏ cuối được bố mẹ đón đi thì Tống An mới sắp xếp đồ đạc quay về nhà, có điều cô chưa kịp sắp xếp thì thấy người đàn ông đó đang đứng ngoài cửa, cô hơi giật mình. Giáo viên lớp khác cũng tan hết rồi nên hành lang vô cùng trống vắng, tự nhiên Tần Dực lại xuất hiện làm cô hú hồn.
Tống An cũng hơi thắc mắc vì không phải Tần Dực bận bịu công việc sao? Hơn nữa cô bé nhà Tần cũng được đón đi rồi, hắn còn tới đây làm gì nữa? Thế nhưng đây là một cơ hội tốt để tiếp xúc, một người như cô sao có thể bỏ qua được.
Tống An ngạc nhiên, sau đó nhìn người đàn ông đẹp trai kia đến lại gần.
“Anh là bố của Nhan Nhan đúng không? Khi nãy cô bé đã được tài xế của anh đón đi rồi. Anh không biết sao?” Tống An giữ khoảng cách với Tần Dực, chậm chạp lại có hơi sót ruột.
“Hay là cô bé xảy ra chuyện?”
“Không, xin lỗi cô vì đường đột. Khi nãy tài xế có gọi cho tôi rồi nhưng tôi muốn thăm quan lớp học một chút.” Tần Dực không cho phép cô lùi lại, từng bước tiến từng bước cho tới khi ép cô vào tường.
Cả hai dựa vào sát nhau đến mức Tống An còn tưởng Tần Dực có ý gì đó, nhưng hơi thở quấn quít vài giây liền rời đi. Tay hắn chạm vào bức tranh nhỏ xêu vẹo trên tường, ánh mắt ấm hẳn.
“Cái này là Nhan Nhan làm đó, là tác phẩm thứ hai của cô bé.” Cô cố gắng thoát khỏi vòng xiềng, nhưng còn chưa chui ra Tần Dực đã lùi lại. Hắn cầm trên tay bức tranh ngắm nhìn cẩn thận.
“Tôi có thể lấy nó không? Thưa cô.” Giọng nói du dương dụ dỗ người ta say đắm, Tống An cười nói.
“Có thể, dù sao thì bức đó Nhan Nhan cũng vẽ anh.”
Tiếp đãi 15 phút Tần Dực nghe điện thoại xong liền rời đi, Tống An dọn dẹp lớp học sau đó đeo túi trở về nhà. Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành thuận lợi, chí ít thì cô cũng được tiếp xúc với “ông chồng quốc dân” kia.