Chương 37: Đột Nhiên Cảm Thấy Lạ Lẫm
Tần Nhan ngồi trên sofa vui vẻ ăn bánh flan núng nính do Tống An làm, cô bé xem hoạt hình rồi lại ăn một miếng. Khoảng 30 phút sau tiếng bấm chuông vang lên, Tống An đi ra ngoài mở cửa. Nếu cô đoán không nhầm thì Tần Dực đã tới, nhóc con ngó ra ngoài thấy baba liền vui vẻ nhào lên.
“Baba!”
Hắn đón lấy con gái, hôn lên má cô bé một cái. Tiếp đó mới nhìn Tống An, ở góc khuất mà cô bé không thấy Tần Dực gãi lòng bàn tay cô, nắm tay nhỏ một lát rồi lại buông ra. Tống An lườm hắn véo eo người nọ, hai người cứ vô thức tỏa ra không khí thân mật. Tần Nhan không nhận ra, bé con hôn lên má cô giáo rồi chào tạm biệt về nhà với baba.
Đợi đến khi khuất bóng Tống An mới vào nhà.
Thoát khỏi khoái cảm, Vưu Thi nhận ra mình quên không đón con. Sáng nay vệ sĩ của chồng cô ta đột xuất xin nghỉ vì bệnh, cô ta định đi mát xa một chút rồi về. Ai ngờ lại quên đến tận bây giờ, cô ta nhìn đồng hồ thì phát hiện đã 8 giờ tối, giờ này Tần Dực đã về nhà. Có phải anh ấy sẽ phát hiện ra điều gì không? Mặc cho chân hay eo bủn rủn cô ta nhanh chóng mặc quần áo.
Viễn Thành ôm lấy Vưu Thi từ phía sau, cắn lên vành tai cô ta, người phụ nữ kia nháy mắt mềm nhũn người.
“Em định về?”
“Ừm, bây giờ phải về khi khác liên lạc với anh.” Cô ta quay đầu vòng tay ra ôm cổ gã, hôn lên môi rồi mới rời đi với tâm trạng rất vui vẻ. Viễn Thành cũng cảm thấy không tồi, trước khi đi Vưu Thi có để lại một thẻ ngân hàng để gã sinh hoạt. Hiện tại gã chỉ có thể vay mượn tiền Vưu Thi xoay sở, mấy ngày hôm nay Viễn Thành đã sớm tiêu hết số tiền ba Viễn cho.
Ông ta coi thường đứa con trai này, vậy thì gã phải khiến ông ta mở to con mắt xem gã là ai. Viễn Thành nheo mắt, nghĩ tới Tần Dực hàm răng liền căng chặt trong lòng nổi lên cơn tức giận không tên. Còn tên đàn ông bội bạc nọ Viễn Thành nhất định phải nghĩ cách dìm thanh danh hắn xuống, khiến cho thanh danh cả đời này thối nát không ngóc đầu lên được.
Nghĩ thì tốt lắm nhưng làm được hay không thì phải chờ may mắn của gã.
Tần gia.
Lúc Vưu Thi về thì hai ba con đang dùng bữa tối, cô ta ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon lan tỏa trong không khí, vận động mạnh lâu như vậy cô ta có cảm giác hơi đói. Vưu Thi cởi giày rồi đi vào trong nhà, bé con đang vui vẻ ăn mì, miệng nhỏ gặm đến bóng loáng. Khi thấy mẹ về cô bé vẫn ngồi gặm mỳ, rõ ràng chỉ là mỳ trắng bình thường nhưng sao mùi vị lại thơm thế nhỉ?
“Mẹ!”
“Em về rồi đấy hả, đã ăn tối chưa?” Tần Dực từ trong bếp đi ra, trên tay là mộ tô mỳ khác, hắn đặt xuống bàn rồi nhìn về phía Vưu Thi.
Cô ta lắc đầu, tự giác đi đến bàn và ngồi xuống. Vốn dĩ cô ta ghét ăn mỳ trắng vì nó có phần dân dã, còn không được đẹp mắt. Một người tiểu thư cành vành lá ngọc như cô ta chỉ ăn sơn hào hải vị chứ không nuốt nổi những món bình thường. Có điều hôm nay là ngoại lệ, bụng cô ta đánh trống từ nãy giờ, không ăn cũng phải ăn. Vưu Thi nuốt vào một miếng nước lèo thơm cùng kết hợp với mỳ trắng mềm mại, bất giác cô ta ăn hết lúc nào không hay.
“A-Anh mua mỳ này ở nhà hàng nào vậy?”
Đáp lại cô ta là một nụ cười.
Tần Nhan ăn mỳ cũng dừng lại, bát mỳ trống trơn còn tỏ vẻ chưa no muốn baba làm thêm.
“Là baba tự làm đó ạ! Con muốn ăn thêm mỳ thơm thơm nữa. Ba làm thêm cho con được không?”
Tần Dực véo má cô bé: “Không được, hôm nay chỉ ăn thế thôi. Con xem, bụng to tròn như vậy con không thấy no à? Ăn đêm nhiều sẽ thành tiểu mập mạp đó nghe chưa?”
Cô bé vỗ vỗ cái bụng to tròn của mình bĩu môi, đúng là bé no thật nhưng mỳ trắng trắng thơm quá, muốn để đến ngày mai rồi ăn sáng. Vưu Thi lúc này nhìn bát mỳ có hơi ngơ ngác, Tần Dực nấu ăn? Anh ấy bắt đầu tập nấu nướng từ khi nào thế. Sao trước giờ không thấy anh ấy vào bếp bao giờ, mùi vị mỳ ngon như vậy.
Đột nhiên Vưu Thi nhận ra mình không biết gì về Tần Dực hết, trái tim cô ta trở nên trống rỗng. Trước giờ anh chỉ đi làm rồi về, cứ lập đi lập lại cho khi Tần Nhan ra đời. Vưu Thi bỗng có cảm giác không thoải mái, trước giờ cô ta cứ nhận định là hiểu hắn nhưng ngay cả hắn ở đâu, làm gì cô ta cũng không biết.