Chương 36: Chứng Nào Tật Đấy
Vưu Thi cũng nghe theo hắn, hẹn hội “chị em cây khế” cùng ra ngoài mua sắm rồi mới đi message thả lỏng tinh thần. Ai ngờ mới thư giãn một chút liền có điện thoại gọi đến, cô ta nghĩ chắc là chồng mình nên bảo nhân viên mở loa ngoài ra. Dù sao thì cô ta cũng muốn khoe khoang sự ngọt ngào, thân mật mà Tần Dực dành cho cô ta ấy.
“Alo? Thi Thi, em… Tút… Tút.”
Vưu Thi giật mình, vội vàng tắt điện thoại. Giọng đàn ông rõ đến vậy mấy thiếu phu nhân bên cạnh cũng nghe thấy, cô nàng đang được mát xa thoải mái ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
“Anh Tần hả? Chắc anh ấy lo lắng chưa thấy phu nhân về chứ gì.” Cô ta khúc khích cười hoàn toàn không để ý gương mặt tái xanh của Vưu Thi.
“Haha, Tần Dực hay lo lắng cho tôi lắm. Trước kia, mỗi lần tôi đi lâu một chút là anh ấy lại gọi điện. Dù lâu như vậy tôi vẫn thấy ngại ngùng lắm.” Vưu Thi cũng cười theo nhưng đáy mắt lại chẳng có tia hân hoan nào “Thôi, tôi về trước nhé, nếu không về thì có khi anh xã nhà tôi lại đến đây mất.”
Vưu Thi vội vàng tạm biệt hội chị em, cô ta không biết sau khi rời đi không khí trong căn phòng kia lại trở nên ảm đạm. Phu nhân A hừ một tiếng, cất giọng chói tai: “Cô ta tưởng mọi người đều điếc sao, tiếng đàn ông lạ như vậy sao có thể là Tần Dực được. Cô ả này có phúc không biết hưởng, kĩ nữ lại thích lập bàn thờ trinh tiết.”
Phu nhân khi nãy cười cùng Vưu Thi cũng khinh bỉ ả đàn bà như vậy. Gã đàn ông kia gọi tên thân mật như vậy, chắc hẳn không phải quan hệ mới đây, tuy suy đoán này có thể là không đúng nhưng cô ta là một fan hâm mộ gia đình Tần – Vưu. Theo dõi lâu như vậy cô ta cũng phát giác ra điều không đúng, nhà cô ta cũng gần Tần gia nên mỗi ngày đều thấy họ. Mỗi lần Tần Dực đi công tác lại có một chiếc xe lạ lẫm, biển số xxx đi vào khuôn viên nhà.
Hoặc hôm thứ bảy, chủ nhật nào đó Vưu Thi sẽ đến một nhà hàng mà họ kinh doanh để ăn cơm tối với ai đó. Khi đó cô nàng háo hức muốn xin chữ kí nhưng không ngờ lại nhìn thấy toàn cảnh Vưu Thi ngoại tình cùng một gã đàn ông khác. Cô ta rất sốc, nhưng lại theo bản năng giữ im lặng. Đấu tranh tâm lý thật lâu cũng không dám tiết lộ, ai bảo Tần Dực trong mắt công chúng là một người thâm tình, người ba mẫu mực chứ.
Không ai biết sau khi nghe tin Vưu Thi ngoại tình, hắn có buồn bã quá độ không? Cô nàng kia đau đầu, tạm thời chuyên tâm thư giãn không dám nghĩ nhiều nữa. Sẽ có một ngày bí mật này bị bại lộ, đến khi đó cô nàng chửi Vưu Thi nhiều thêm một chút là được. Cô nàng thả lỏng tình thần, hưởng thụ thủ thuật mát xa dễ chịu.
…————…
Vưu Thi vừa lên xe liền gọi lại cho Viễn Thành, bên kia lập tức bắt máy. Trước giờ đều là cô ta gọi cho gã, hôm nay gã lại chủ động gọi khiến Vưu Thi có chút vui vẻ. Hiếm khi tâm tình cô ta tốt trong thời gian này nên giọng cũng mềm mại hơn hẳn.
“Anh gọi có chuyện gì?”
“Bảo bối, em có thể suy xét thu nạp anh không? Bây giờ anh bị đuổi ra ngoài rồi, cái gì cũng không còn nữa.” Viễn Thành chưa bao giờ thấy uất ức như giờ, lão ba già đuổi gã ra ngoài thật rồi. Dựa vào bản lĩnh của gã kiếm một hào cũng khó, suy nghĩ qua lại cuối cùng chỉ có hạ thấp cái tôi đi xin Vưu Thi. Dù sao cô ta cũng từng mang thai đứa nhỏ của mình, qua lại nhiều năm như vậy, cô ta không đồng ý cũng khó.
Vưu Thi cũng nghĩ vậy. Cô ta suy nghĩ một lúc, sau đó mới đồng ý cho Viễn Thành ở nhờ. Căn chung cư mà đứng tên cô ta ở khá xa Tần gia, đó là một căn chung cư hạng sang ở trung tâm thành phố giá thành không hề rẻ. Cô ta đón Viễn Thành, sau đó hai người cùng đến khu chung cư kia. Mải miết nói chuyện cuối cùng dụ dỗ nhau lên giường, phòng ngủ ầm ỹ đến chiều mới chịu dừng lại.
Vưu Thi thỏa mãn nằm trên giường, cả người cô ta thoải mái không nhớp nháp một chút nào. Nhắc đến việc này cô ta lại oán giận chồng mình không chu toàn như Viễn Thành, hơn nữa đã lâu rồi Vưu Thi lo lắng việc này việc nọ, mà không được ăn thịt mấy hôm nay. Ngay cả Tần Dực cũng bận công việc liên tục không có mặt ở nhà. Dù có hơi mệt mỏi, cô ta vẫn thòm thèm cuối cùng cái tật vẫn không chịu sửa.
Lại một lần quyến rũ Viễn Thành rồi lăn giường với gã ta. Cô ta hoàn toàn quên mất đứa con gái nhỏ của mình, cô bé cứ ngóng trông mẹ mình mãi. Đến khi các bạn được đón hết rồi mà mẹ vẫn chưa thấy đâu, baba bận công việc nên mấy ngày này đều là chú lạ mặt đón. Nhưng chú lạ mặt cũng không xuất hiện nữa, cô bé chỉ có thể chờ mẹ đến đón. Tống An dọn dẹp xong phòng học, thấy Tần Nhan cô đơn chơi búp bê một mình liền đi lại.
“Bé con, cô đưa con về nhà nhé.”
Bé con lắc đầu, trông vô cùng đáng thương.
“Nhan Nhan không nhớ đường về nhà, cô giáo biết nhà Nhan Nhan ở đâu không?”
Tất nhiên là Tống An biết nhà cô bé ở đâu nhưng cô không muốn chạm mặt với Vưu Thi, hiện giờ chưa phải lúc thích hợp để xuất hiện.
“Vậy đến nhà cô chơi nhé, cô gọi baba con đến đón con nha.”
“Vâng, Nhan Nhan cũng muốn tới nhà cô giáo chơi!” Cô bé vừa nghe nói được tới nhà cô giáo thì rất tò mò, lại hưng phấn reo lên.