Chương 28: Bại Lộ [3]
“Tôi cũng giống lầu trên, trước kia xem phim Lệ Mân đóng tôi từng nghĩ cô ta là người phụ nữ xinh đẹp và trong sáng nhất. Bây giờ thì… Tôi nhổ vào! Đây là cái dạng người gì chứ!? Trước kia khen cô ta tôi đúng là mắt mù.”
“Sốc vãi cả! SOS.”
Đa phần người vào xem mà la hét ghê tởm đều là người qua đường, bọn họ không thể nào chấp nhận một người phụ nữ ghê tởm như vậy lại là người đại chúng. Các Youn – fan Lệ Mân cũng sốc, bởi vì bọn họ không ngờ lưu lượng mà mình theo đuổi lại có bộ mặt khiến người khác ghê tởm đến vậy.
Những fan nhan sắc của cô ta đến bao nhiêu thì đi bấy nhiêu, chẳng mấy chốc lượt theo dõi trang cá nhân cô ta xuống dốc. Từ 60.000 xuống còn 21.161 nhưng vẫn đang tụt xuống, cứ như vậy chẳng mấy chốc tài khoản cô ta mất hết fan.
Lưu lượng nào cũng vậy, sẽ có những fan quyết ở lại cùng idol, trải qua cơn sóng khó khăn. Dưới bình luận có mấy người bất bình thay idol mình, bình luận chẳng mấy chốc được đưa lên trang đầu.
“Nhất định đây không phải là sự thật, A Mân không phải người như vậy! Các người đừng vu oan cho cô ấy, Lệ Mân nhất định sẽ đứng ra đính chính. A Mân! Chúng tôi tin tưởng cô, nếu cô dũng cảm đứng lên chúng ta sẽ xóa bỏ tin đồn thất thiệt này.”
Lời này hết sức cảm động, bên dưới một đám người trả vờ khóc lóc.
“Não tàn nè chúng mày!”
“Người anh em hay chị em đã viết bình luận, xin hỏi hôm nay đã lắp não chưa? Bức ảnh sắc nét rõ rệt như vậy sao lại không thấy! Bị mù à.”
Một đám người cười nhạo chủ nhân bình luận kia, những lúc này còn có không ít fan đối thủ cô ta bỏ đá xuống giếng. Bọn họ đắc ý vì vừa bớt đi một đối thủ, tranh nhau tag đạo diễn bộ phim nào đó yêu cầu đổi Lệ Mân thêm nữ thần nhà mình vào.
“Mọi người chỉ để ý tới Lệ Mân thôi hả! Tôi thấy người đàn ông bên cạnh cô ta cũng quen lắm nên mới đi điều tra. Kết quả mọi người biết ông ta là ai không!? Mé, là ba của Vưu Thi đó, người đàn ông nội trợ hiền lành mà cô ấy khen nức nở đó. Không ngờ ông ta lại bao nuôi một lưu lượng, lại còn làm người ta có bầu.”
“Ghê tởm thật sự, chẳng biết ông ta có nghĩ gì khi ngủ với trẻ vị thành niên không.”
“Tôi cũng không ngờ tiểu Vưu nhà tôi lại đáng thương đến thế! Ba phản bội, chắc cô ấy cũng buồn lắm.”
Trong lúc mạng xã hội náo loạn, thương tiếc cho Vưu Thi và người vợ tần tảo Thẩm Quyên thì lúc này hai đương chủ vẫn chưa biết gì. Vưu Thi nhìn Tần Dực đi ra từ nhà tắm, anh đã mặc quần áo ngủ nhưng cô ta biết dưới lớp quần áo đó là một thân hình cực đẹp. Nhớ tới hình ảnh đó, người cô ta hơi nóng nực, Vưu Thi ngồi dậy ôm lấy Tần Dực từ phía sau. Cả thân hình mềm mại đều dính vào lưng hắn, cô ta cọ ngực giọng nói quyến rũ.
“Tần Dực, em muốn.”
Đáng tiếc lời nói câu này không phải Tống An, hắn thầm nghĩ vậy.
“Chờ anh một lát.”
Tần Dực lấy một lọ hương, đốt nó lên rồi tắt đèn. Vưu Thi mơ mơ màng màng bị đè xuống sau đó tự lột quần áo rồi phóng đãng rên rỉ, Tần Dực bịt mũi từ khi nào. Hắn ra khỏi phòng đóng cửa lại, bên trong Vưu Thi vẫn không hề hay biết, cô ta vẫn cho rằng Tần Dực đang yêu thương mình. Cô ta sờ soạng múi bụng của hắn, sờ cơ bắp săn chắc sau đó nghênh đón ảo ảnh Tần Dực.
Từ nhỏ Tần Nhan đã ngủ riêng, lần này cô bé muốn đi tiểu nên tỉnh ngủ xuống giường. Vừa mở cửa liền nhìn thấy hành lang tối om, nghĩ tới chuyện ba kể, Nhan Nhan liền đến phòng ba mẹ. Cô bé gõ cửa gọi lớn:
“Ba mẹ! Nhan Nhan buồn đi vệ sinh. Ba mẹ đi với Nhan Nhan được không?”
Cô bé không thấy ai trả lời, ngay lúc cô bé định gõ dồn dập thì baba ở thư phòng đối diện đã mở cửa ra.
“Khuya rồi còn chưa ngủ? Con làm sao thế.”
“Ba! Con muốn đi tiểu. Baba dắt con đi nha”
Tần Dực không nghĩ nhiều, lập tức đi cùng cô bé. Sau khi đưa con bé đi ngủ, hắn lại trở về thư phòng muốn xem tiểu bảo bối đã trả lời chưa. Tất nhiên là tầm này Tống An chưa ngủ, ai bảo cô còn bận đủ việc chứ! Đây là lúc một cái lũ kia một bài học đắt giá, Tống An chưa lúc nào nghỉ tay. Truyện Việt Nam
Cô dùng tiền mua thủy quân, đẩy bài viết kia lên xu hướng, đến bây giờ vẫn chưa hạ nhiệt. Cho dù bên công ty quản lý có yêu cầu xóa bài viết, hay dọa sẽ kiện người đưa thông tin sai lệch thì vẫn có những bài mới mọc lên. Nửa đêm có người mò ra số điện thoại của Vưu Hành, khi đó ông ta vẫn chưa hay tin và mơ màng ngủ bị tiếng điện thoại kêu đánh thức.
Hai vợ chồng đã chia phòng từ lâu nên cũng chẳng ảnh hưởng tới Thẩm Quyên. Ai ngờ ông ta vừa nghe máy thì đã bị người bên kia chửi rủa, quá sợ hãi ông ta liền cúp nhưng tiếng chuông điện thoại luôn vang lên. Vưu Hành thấy không ổn, ông ta rút sim rồi vứt đi.
“Cái gì thế này! Bị điên chắc”. Ông ta khó chịu