Chương 21: Kẻ Hại Em Gái Cậu?
“Ba mẹ về rồi, anh… Anh không giận ba em chứ?” Vưu Thi hoang mang lo sợ, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng.
“Giận? Tại sao phải giận?” Nam nhân ôn nhu vuốt ve đầu cô ta, giọng nói ấm áp khiến Vưu Thi phải rung động. Khi này cô ta có hơi hối hận vì việc mình đã làm trước kia, nhưng… Về phương tiện giường chiếu, nhớ tới khả năng của Tần Dực vẫn hơi e ngại.
“Không… Không có gì.” Cô ta đổi chủ đề.
“Đêm hôm qua anh đã đi đâu vậy? Em tìm hoài mà không thấy anh.” Bây giờ cô ta mới có thời gian để chất vấn, vừa nói vừa quan sát biểu cảm Tần Dực xem anh có điều gì bất thường hay không nhưng hắn là ai cơ chứ? Tần Dực biểu hiện ra cảm xúc rất dễ dàng, có thể nhận ra hắn đang vô cùng áy náy.
“Xin lỗi, đêm hôm qua anh có việc đột xuất. Anh thấy em ngủ say quá nên không nỡ đánh thức, bây giờ thì hối hận. Anh xin lỗi!”
Một tuần sau, trên trang xã hội Vưu Thi xuất hiện một bức ảnh với dòng chữ: “Cảm ơn con đã đến, ba mẹ xin lỗi.” Có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ kia vô cùng nhợt nhạt, tay nhỏ bị một cái kim lớn đâm xuyên truyền nước. Bài đăng vừa lên 15 phút trực tiếp bùng nổ, nhiều cư dân mạng hùng nổ dường như không thể tin, còn phần còn lại thì mù mịt không hiểu hay người qua đường hóng hớt.
“Á đủ, không phải như tôi nghĩ chứ!”
“Ơ kìa, vậy là cháu tôi không kịp ra đời sao! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Dù tôi không biết đầu đuôi câu chuyện nhưng mong anh Dực và chị Thi bớt đau buồn, hai người còn có bánh bao nhỏ mà.”
“Huhu thương cháu tui quá, ẻm còn chưa kịp ra đời mà. Rốt cuộc là cô ấy bị làm sao vậy?”
Vưu Thi nhướn mày, nhấn vào comment này và trả lời. Tài khoản tích xanh của cô lập tức lên đề xuất, ai cũng có thể nhìn thấy.
“Là do tôi đi đứng không cẩn thận, trượt cầu thang. Hai vợ chồng đều rất buồn, tôi cũng cảm thấy có lỗi với chồng.”
Tần Dực phá lệ nghỉ một ngày để chăm sóc cô ta, đại khái là phục vụ đơn giản. Sau 12 giờ trưa, Tần Dực liền rời bệnh viện đến công ty để làm việc. Làm tổng tài mà chỉ suốt ngày yêu đương và truy vợ như trong tiểu thuyết là không thể, ngày nào hắn cũng bận đến mức không chân không chạm đất. Lượng công việc vừa đòi hỏi đầu óc và chuyên môn cao, làm cả ngày cũng không hết được việc.
Hắn vừa đàm phán một hợp đồng hợp tác xong, đối phương có mời tiệc nhà. Nghe nói còn mời một nghệ sĩ có thiên phú về piano, vốn dĩ Tần Dực muốn từ chối, nhưng hắn lại nhớ đến cô gái nhỏ đang bí ẩn làm gì đó mấy ngày nay. Ngẫm lại một chút rồi đồng ý, nếu khi đó không phải Tống An thì hắn sẽ ở lại một chút rồi rời đi, coi như nể mặt chủ nhân.
Hắn nói với Vưu Thi, cô ta liền đồng ý, dù sao công việc của chồng cũng quan trọng nhất. Mấy ngày nay vì chăm sóc cho cô ta mà hắn đã bỏ lỡ công ty, Vưu Thi không muốn như vậy. Đối với cô ta cuộc sống sung túc hiện giờ mới là quan trọng nhất, sống trong bệnh viện cũng được hầu hạ. Tần Dực tắt điện thoại, hắn đọc nhanh và làm việc nhanh hơn trước, Ôn thư kí nhìn ông chủ rồi im lặng thu dọn những tờ hắn đã đọc.
Người chủ trì của bữa tiệc hôm nay là Bạch Diệp – con trai trưởng của Bạch gia, hắn là một gã đàn ông rất đẹp trai nhưng nét đẹp này không thể hiện quá sắc nét mà có một cái gì đó tinh xảo và ôn nhu. Người chủ trì và tiếp khách từ đầu đến cuối chỉ có Bạch Diệp, ông bà Diệp đều không thấy xuất hiện.
Bạch Diệp chơi với Tần Dực từ nhỏ, hai người vô cùng thân thiết. Ấy thế mà ngoài đời, mọi người đều đồn bọn họ là đối thủ oánh nhau đến vỡ đầu rách mông. Nhưng thật sự không phải thế anh thân thiết kéo Tần Dực ra khỏi sảnh chính, hai người cùng ra bên ngoài hóng mát.
“Dạo này cậu khỏe chứ?” Nam nhân ôn nhu kia bỗng hỏi.
“Khỏe chứ sao không khỏe, còn cậu thì sao?” Tần Dực thu lại ánh mắt, quay ra quan sát nam nhân có khuôn mặt ôn nhu này.
“Hahaha, nhìn còn phải hỏi sao! Tất nhiên là khỏe rồi.” Bạch Diệp bật cười, vỗ vai Tần Dực.
“Tôi tìm thấy hung thủ hại em cậu rồi.” Nheo mắt quan sát biểu cảm Bạch Diệp, vai hắn bị anh bóp chặt. Biểu cảm từ vui vẻ bỗng trở nên nghiêm túc, anh căm phẫn nói: “Thật sự?”
“Bất quá hiện tại tôi cần gã để hoàn thành kế hoạch cho chim hoàng yến của tôi, cậu đừng chạm vào. Em ấy mà khóc là tôi đánh cậu đấy!” Tần Dực không vui, nhưng hắn vẫn nói cho bạn thân mình biết tên.
“Là Viễn Thành, tên con riêng nhà họ Viễn.”
Sắc mặt Bạch Diệp đổi liên tục, cuối cùng run rẩy muốn hút một điếu thuốc. Nhưng cho dù anh ấn thế nào, bật lửa cũng không lên. Tần Dực cầm lấy giúp anh đốt điếu thuốc.
“Cậu biết tôi chờ bao lâu rồi không?”
“Biết.”
“Vậy cmn bây giờ cậu mới nói.”