Chương 11: Ánh mắt chạm nhau
Ai đó đã làm rời nĩa xuống đất, Vưu Thi rối loạn nhìn thân ảnh quen thuộc kia. Cô ta dường như không thể tin vào mắt mình, đó có phải là Tống An! Nhìn thật giống, dù có bao nhiêu năm trôi qua cô ta vẫn luôn nhớ đến hình bóng kia. Những lời nguyền rủa những lời cáo buộc, Vưu Thi bỗng chốc trở nên sợ hãi, cô ta sợ một ngày nào đó Tống An sẽ trở lại báo thù.
Tần Nhan là cô bé duy nhất không có hứng thú với âm nhạc, bởi lẽ chỉ có nhạc hoạt hình mới khiến cô bé vui vẻ. Cô bé thấy mẹ mình run rẩy, bàn tay nắm chặt tới nỗi cô bé bật khóc, sợ hãi kêu lên.
“A…Con..con không sao chứ? Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con.” Vưu Thi hồi thần vội vàng xem con gái, làn da em bé mềm mại, trắng hồng mà giờ đây lại in hai dấu tay trên đó. Cô ta nhìn tự trách bản thân mình, trên sân khấu người phụ nữ kia vẫn đánh đàn, dáng vẻ uyển chuyển như một người thâm niên.
Tiếng hét của cô bé đã làm phiền tới buổi lễ, mọi người đang chìm trong tiếng đàn du dương bỗng bị làm phiền có hơi tức giận. Người phụ nữ kết thúc bài nhạc, cúi chào rồi đi vào hậu trường. Trước khi đi đôi mắt đen láy có nhìn xuống, như “vô tình” chạm vào ánh mắt Tần Dực sau đó dáng vẻ mềm mại chìm dần vào bóng tối.
Vưu Thi đang mải suy nghĩ cũng không để ý tới chồng, cô ta vừa xoa tay cho bé con vừa nghĩ lại. Nhắc mới nhớ không phải ba mẹ đã thuê người tạo ra tai nạn làm cho nó chết sao? Hơn nữa cũng đã chứng thực là cô chết rồi mà, tại sao cô ta lại luôn cả thấy bồn chồn lo lắng. Người phụ nữ xuất sắc như vậy sao có thể là Tống An được? Vưu Thi tự an ủi mình, cô ta dừng ở đây thở phào nhẹ nhõm.
“Em ổn không? Chúng ta về nhé.” Ngẩng đầu cô ta liền thấy ánh mắt lo lắng của chồng, bé con đã được anh ấy bế lên.
Đúng rồi, không phải cô ta còn có bệ đứng sao? Cho dù Tống An muốn trả thù cũng không thể nào làm gì cô ta được, cô ta là Tần phu nhân mà. Vưu Thi lắc đầu, uể oải trông có vẻ mệt mỏi.
“Em xin lỗi, chắc dạo gần đây em hơi mệt.” Cô ta biện lý do, hơi cười gượng.
“Vậy chúng ta về thôi, đừng để bản thân mình mệt quá.” Tần Dực nâng cô ta dậy, mềm dịu dỗ dành mà Tần Nhan cũng lo cho mẹ. Khi nãy mẹ run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cô bé sợ mẹ bị bệnh lắm.
“Xin lỗi thông cảm cho gia đình tôi, phu nhân tôi hơi mệt.” Tần Dực có vẻ hối lỗi vì không tiếp được nhiều truyện với ông ta, tổng giám độc nọ vui vẻ khách sáo vài câu.
“Không sao, sức khỏe phu nhân là quan trọng nhất. Tần tổng cứ về, không sao cả.”
“Thứ lỗi, tôi xin phép.” Tần Dực mỉm cười, mang vợ và con gái ra khỏi nhà hàng.
Có vài người thực khách muốn hỏi về người phụ nữ đánh piano, nhưng cho dù hỏi thế nào quản lí ở đây đều mỉm cười cho qua hoặc tránh né câu hỏi. Bởi vậy mọi người cũng ý thức được đây là người không dễ trêu chọc, vài gã đàn ông có ý không an phận đành chán nản gạt bỏ ý nghĩ đi.
Đêm tối tại Tần gia.
Tần Nhan và Vưu Thi đã sớm đi ngủ, Tần Dực lúc này đang xử lý công việc tại thư phòng. Trong đầu hắn hiện lên ánh mắt đẹp đẽ của nữ nhân trên sân khấu, hắn dừng tay, ném bút lên bàn ngả lưng lên ghế. Đôi mắt xinh đẹp đó làm người ta dù có mục xương cũng phải dâng lên thứ cô muốn, vậy thứ cô muốn là cái gì?.
Hắn bật cười, ánh mắt trở nên sâu xa.
Tần Dực nhớ đến cô giáo nhỏ dạy con gái hắn, không biết nghĩ cái gì hắn mở điện thoại lên mò số điện thoại gửi kết bạn với người ta. Chắc bên kia đang hoạt động nên add lại rất nhanh còn thuần thục thêm hắn vào gr ba mẹ học sinh.
Tống An: “Xin chào, anh có phải phụ huynh bé Tần Nhan không?”
Tần Dực: “Là tôi.”
Tống An: “Vậy thì thật may, tôi đang định xin số điện thoại của anh để thêm vào nhóm ba mẹ, anh đã thấy nhóm chưa?” (Con mèo hỏi chấm)
Tần Dực nhìn nhãn dán con mèo kia bỗng bật cười, lại hơi tò mò không biết cô tìm ở đâu ra.
Tần Dực: “Tôi đã thấy, cảm ơn cô.”
Tống An: ( con mèo giơ ngón tay)
Sau đó im lặng, Tần Dực muốn hỏi nhãn dán nhưng rồi lại nhịn. Hắn dừng tay tắt điện thoại, thở dài một cái, ngồi một lúc lâu lại cầm điện thoại lên gõ vài chữ.
Tần Dực: “Nhãn dán đó cô lấy ở đâu vậy?”
Nhưng lần này cô trả lời lâu hơn lần trước, phải 25 phút sau mới thấy nhắn lại. Tần Dực vừa chờ đợi vừa duyệt công văn, khi tiếng chuông kêu một tiếng hắn lập tức mở điện thoại đọc câu trả lời.
Tống An: “Ý ba Tần Nhan nói là cái này?” ( con mèo nằm ngửa bụng)
Hắn chưa kịp nhắn lại thì một tin khác đã nhảy ra.
Tống An: “Anh chỉ cần kick vào con mèo, ấn tải xuống là được. Về sau muốn sử dụng thì cứ ấn cái mặt cười góc phải màn hình, trên cửa hàng còn nhiều lắm.”
Tần Dực: “Cảm ơn cô.”
Tống An: “Oke!”
Màn hình hoạt động tối lại, Tống An bên này tắt điện thoại nằm lên giường chậm chạp nhắm mắt. Hôm nay có vẻ Tống An bị mất ngủ, thế nên cô chỉ chợp mắt được một chút. Rồi dậy sớm tập yoga khi nào tập xong thì ăn sáng, ngồi xem phim rồi đến trường.