Chương 1: Trở Về
Bất kể ai đi ngang qua đều không khỏi nhìn lại, đó là một người phụ nữ rất đẹp. Tuy rằng trên khuôn mặt nhỏ có đeo một cặp kính đen nhưng cũng đủ để người ta tò mò, tưởng tượng đằng sau cặp kính đó là một khuôn mặt xinh đẹp như thế nào.
Mái tóc đen xoăn, môi anh đào đỏ rực cùng với mùi nước hoa ngọt ngào mà quyến rũ. Cơ bản thì khiến người ta thèm rỏ dãi, nhưng người ta lại ăn mặc ngoan ngoãn, cử chỉ còn dịu dàng khác hẳn bề ngoài hồ ly tinh chói mắt kia.
Cuối cùng Tống An cũng trở về quê hương sau 5 năm, nơi này chứa đựng những kí ức đau thương mà cô không dám nhớ đến. Lần này trở lại… Tống An ngẩng đầu nhìn màn hình lớn đang chiếu tin tức kỉ niệm kết hôn của con gái Vưu thị – Vưu Thi và chủ tịch tập đoàn Tần thị – Tần Dực. Người phụ nữ trong tivi kia vô cùng hạnh phúc, ánh mắt rực rỡ ánh sáng còn chồng cô ta cũng nuông chiều bất đắc dĩ kể lại kỉ niệm gặp nhau cho truyền thông biết.
“Anh Tần, điều gì đã khiến anh muốn kết hôn với cô Vưu vậy? Cư dân mạng đều rất tò mò, mọi người đều muốn hai người chia sẻ.” Một người phóng viên nữ đứng lên hỏi.
Tần Dực khẽ cười, đôi mắt sủng nịnh nhìn Vưu Thi còn cô ta đỏ ửng mặt đánh hắn một cái, hiển nhiên một màn vợ chồng trêu ghẹo nhau như vậy khiến mọi người trong phòng cười rộ lên. Đợi tiếng cười dần dần thưa bớt, giọng người đàn ông đầy cưng chiều lại có chút buồn cười vang lên.
“Tôi gặp cô ấy khi khó khăn nhất, chính cô ấy đã giúp tôi vượt qua những ngày gian khổ, bản tính dịu dàng cùng thân thiện khiến mỗi ngày tôi đều muốn gặp cô ấy, sau này công danh thành đạt tôi mới có dũng khí để tỏ tình, dù kết hôn rồi nhưng tôi vẫn muốn cố gắng để cho cô ấy những thứ tốt nhất, kể cả tình yêu của tôi.”
Những lời nói này đã khiến người phụ nữ kia cảm động, cô ta khẽ lau nước mắt mà người đàn ông kia lại thâm tình lấy khăn lau từng giọt nước mắt lăn dài kia.
“Ngoan, đừng khóc” Rồi lại vỗ về.
Phóng viên và cư dân mạng cũng bị cặp vợ chồng này làm cho cảm động, nhất thời hai người liền trở thành cặp vợ chồng có nhiều fan hâm mộ nhất. Ai cũng muốn có một người chồng tài giỏi cùng dịu dàng đến như vậy. Thậm chí đứa con gái 4 tuổi của bọn họ cũng vô cùng đáng yêu, họ theo dõi cô bé từ khi mới chào đời cho đến khi thành một tiểu bánh bao nhỏ.
Ai cũng hâm mộ, ai cũng ao ước nhưng chỉ riêng Tống An biết khuôn mặt thật của người phụ nữ giả tạo kia. Những kí ức hận thù ào ạt trở về, cô nắm chặt bàn tay, móng tay ghim sâu vào da thịt thậm chí còn không thấy đau đớn. Mối hận thù này đã sớm ghim sâu vào trái tim cô, cứ nghĩ đến nó là trái tim lại đau âm ỉ. Vì sao một người ác độc, tàn bạo như ả lại có thể hạnh phúc, thậm chí còn nở nụ cười ngây thơ đến thế còn những người bị ả hành hạ như cô lại phải sống trong đau khổ, ngày nào cũng tắm trong hận thù cùng u buồn?.
Cô ả còn bố mẹ cưng chiều, còn có một người chồng yêu thương gia đình vô cùng hạnh phúc, hòa thuận. Ấy thế mà Tống An lại luôn cô đơn một mình, ngày nào cũng nghĩ đến cách trả thù cô ả. Vưu Thi, mày có tư cách gì sống vui vẻ đến thế! Đằng sau cặp kính đen là một đôi mắt tràn ngập hận thù, Tống An hít thở không thông hận không thể cầm dao giết chết cô ta.
“Này chị ơi, tay của chị đang chảy máu kìa” Một thiếu nữ đứng đằng sau, nhìn thấy máu đỏ nhỏ giọt trên sàn trắng liền sợ hãi.
Giọng nói này cũng đánh thức Tống An, cô quay ra nhìn thiếu nữ mỉm cười dịu dàng nói cảm ơn. Mà dường như cô gái ấy vẫn còn hơi sợ liên tục hỏi cô có biết đường đến bệnh viện không.
“Không sao đâu, cảm ơn em, chị nhớ đường đến bệnh viện cảm ơn em đã nhắc chị nhé.” Cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấy, nhưng vui vẻ lại chẳng chạm được tới ánh mắt.
Cuối cùng Tống An thay đổi tay, kéo hành lí ra ngoài bấy giờ mới cảm thấy vết thương hơi đau xót.
Vưu Thi không phải yêu người đàn ông này nhất sao? Cô ả gọi cô là hồ ly tinh vậy thì cô nhất định sẽ cho ả biết hồ ly tinh thật sự như thế nào. Cô mỉm cười dịu dàng, chờ taxi liền lên xe rồi hướng về phía thành phố.
Mà ở chỗ cô vừa đứng xuất hiện một người đàn ông, dáng người cao lớn mà đĩnh đạc. Hắn ngồi xuống lau đi từng vệt máu dính trên sàn, cho tới khi sàn trở nên bóng loáng. Những người đi lại đều dùng ánh mắt kì lạ để nhìn người đàn ông nhưng xung quanh hắn bị vây bởi rất nhiều vệ sĩ nên hoàn toàn không thấy mặt.
Người đàn ông nhét khăn lụa mềm dính máu vào một cái hộp, đóng kín sau đó mím môi không vui.
“Sao em ấy có thể tổn thương cơ thể chứ, em ấy quý giá đến như vậy.” Giọng nói vô cùng đau đớn, tựa như mình bị thương nặng. “Thật muốn nhốt em ấy vào cái lồng để em ấy không tổn thương cơ thể nữa.”
Người đàn ông điên cuồng lại có chút bi thương, nhưng sau lại nghĩ đến cái gì đó hắn vuốt cái hộp đựng khăn lụa ánh mắt si tình, thỏa mãn.
“Đợi 5 năm sắp được gặp em ấy rồi, chưa bao giờ mình mong chờ đến vậy.”