Chương 14
“Em không sao chứ?” Người Nhân mã trẻ tuổi, anh có mái tóc màu bạch kim, một đôi mắt màu lam nhiếp nhân tâm. Đôi mắt còn xanh hơn Draco, đôi mắt thiên về màu tro bụi, mà Draco đâu? Hắn an toàn chứ? Harry ngơ ngẩn nhìn Nhân mã, vết thẹo trên trán vẫn còn đau, làm Harry không thể tập trung lực chú ý, cũng không biết vì sao mình lại nhớ tới Draco.
Nhân mã đánh giá Harry, Harry cảm thấy ánh mắt thuần túy của anh như xoáy sâu vào nội tâm mình, không có gì có thể thoát khỏi ánh nhìn chăm chú đó. “Anh là Firenze. Anh biết em là con trai nhà Potter, rừng rậm hiện tại không an toàn, em không nên ở đây một mình.”
Đợi đau đớn tiêu tán, Harry mới mở miệng hỏi về bóng đen khi nãy, giọng Firenze trở nên mơ hồ, như là vọng đến từ xa, nhưng đôi mắt vẫn đối diện với Harry đối. Ở dưới ám chỉ của Firenze, Harry nghĩ lại hết tất cả: Về con Bạch kỳ mã chết đi, về hòn đá phù thuỷ, về Snape — Có một thứ bắt lấy trái tim Harry, càng lúc càng nắm chặt, đau đớn vô cùng.
Voldemort, cái con quỷ giết chết ba mẹ ác cậu, đang có ý đồ ngóc đầu trở lại. Đó không phải là ảo giác. Cảm giác phẫn nộ như khi đứng trước Chiếc gương Ảo ảnh lan ra, nhanh chóng thổi quét toàn thân, ăn mòn lý trí.
Cảm giác với ngoại giới cảm như bị dòng dung nham này cắn nuốt, Harry lâm vào bóng tối, cậu không nghe thấy thanh âm nào nữa, không nhìn thấy được màu sắc, không cảm nhận được độ ấm. Cái con quỷ kia sắp về tới, mình muốn giết hắn, dùng cùng một lời nguyền, tự tay giết hắn. Bỗng nhiên cậu cảm thấy choáng váng, có người nắm lấy vai cậu lắc mãnh liệt.
“Harry! Harry!! Harry Potter!!!” Có một tiếng kêu lớn như xé họng, Harry cảm giác ý thức của mình cuối cùng cũng trở về thân thể.
“Ưm, đừng lắc, tôi ói mất.” Harry nắm lấy bàn tay lạnh lẽo trên vai, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân giọng thét. Là Draco, màu da của hắn tương đối tái nhợt, thoạt nhìn như không có một tia huyết sắc, đôi mắt màu xanh xám tràn đầy hoảng sợ. Firenze, Hagrid ở một bên cùng những Nhân mã khác tranh luận gì đó, bọn họ giương mắt lo lắng nhìn Harry, Harry cũng không biết bọn họ đến đây từ lúc nào.
“Được rồi, con trai nhà Potter.” Nhìn thấy Harry hồi hồn, Firenze nói, “Em bây giờ đã an toàn, về sau cách xa rừng Cấm một chút. Còn có, hãy nhớ kỹ nội tâm chân thật của em, đừng để bị hắc ám quấy nhiễu.”
Harry không hiểu lắm câu nói cuối cùng kia, bây giờ cậu chỉ thấy tứ chi lạnh lẽo đến phát run, đành phải cứng đờ gật đầu, nhóm Nhân mã đi sâu vào rừng trở lại, Harry cùng Draco đi theo Hagrid rời khỏi rừng Cấm.
Trên đường trở về hầm Draco nhìn chằm chằm vào Harry, ánh mắt có chút phức tạp, rất nhiều lần hắn muốn nói gì đó, lại một chữ cũng không nói ra được; mà Harry chỉ lo tự hỏi, không nhìn Draco, chỉ yên lặng đi về phía trước, hai đứa trở lại phòng ngủ của mình, không nói một câu nào.
Ngày hôm sau, Harry định đi tìm Hermione, nhưng lại kiệt sức nằm trên giường, tối hôm qua cậu lại làm ác mộng, chỉ nhớ trong mộng cực độ bi thương, phẫn nộ, lại như thế nào cũng nhớ không nổi nội dung cụ thể. Lúc này cửa phòng ngủ mở ra, Draco đi vào.
“Cái nhỏ Máu — Granger ở ngoài nói muốn tìm cậu.” Harry không truy cứu việc Draco suýt chút nữa nói ra từ kia, gian nan bò dậy, Draco nhìn về phía cậu với ánh mắt có chút lo lắng cùng bất an.
Harry đi ra phòng nghỉ, thấy Hermione nôn nóng không ngừng nhìn xung quanh kế bên một cây cột đá kế cửa, nhìn thấy Harry đi khỏi hầm thì vội vàng tiến lên kéo cậu đến sau cột.
“Harry, nghe, ngày hôm qua mình trộm theo dõi Snape đã nghe được thầy ấy uy hiếp giáo sư Quirrel.” Hermione kinh hoảng nói, “Giáo sư Quirrel sắp chịu không nổi rồi.”
Harry dựa vào cột đá, tay chống trán nhớ tới chuyện đêm qua, bất giác run run.
Truyện đề cử: Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!
“Harry! Harry! Bồ không sao chứ!” Hermione bị sắc mặt tái nhợt của cậu làm sợ hãi, nôn nóng nắm lấy bả vai Harry ổn định cơ thể cậu.
“Ừm, không có việc gì— Không, thật ra mình không ổn lắm.” Harry nỗ lực định thần, kể chuyện ở rừng Cấm cho Hermione.
Hermione bưng kín miệng, xoay qua xoay lại hai vòng. “Trời, vậy là, thầy Snape trộm hòn đá phù thuỷ không phải để luyện kim thuật gì hết, mà để hồi sinh Voldemort!”
Cô phù thuỷ nhỏ xuất thân từ Muggle cũng không hiểu rõ nỗi sợ về Voldemort, nhưng cô bé đã đọc rất nhiều sách, cũng hiểu chuyện này có ý nghĩa gì với Harry.
Harry buông cái tay vẫn luôn chống lên trán, vô lực rũ tại bên người, gật đầu.
Hermione gian nan tiếp nhận tin này, vẫn cố an ủi Harry.
“Harry, mình đọc rất nhiều sách nhắc tới kẻ thần bí, mọi người đều biết hắn sợ nhất là Dumbledore, cho nên chỉ cần thầy Dumbledore ở đây, bồ sẽ an toàn thôi.”
“Có lẽ.” Harry nghĩ đến Voldemort giết ba mẹ cậu, trong lòng phẫn nộ không thôi, “Có lẽ, hắn sống lại vừa lúc.” Hermione hoảng sợ nhìn về phía Harry, cô bé phát hiện ánh mắt Harry lóe lên, lạnh nhạt lại tàn nhẫn, còn ẩn ẩn sự chờ mong, không giống như Harry bình thường. “Như vậy thì mình có thể tự tay giết hắn.” Giọng nói Harry trống rỗng, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước.
“Harry! Bồ biết mình đang nói gì chứ!” Hermione càng lúc càng hoảng, nhỏ giọng đẩy Harry một cái.
Harry không hề phòng bị khi Hermione đẩy, cơ thể không dựa cột đá lảo đảo, lùi phía sau suýt nữa ngã ra đất thì đột nhiên đứng vững lại, định thần, “A? Ừ, không có gì” Harry như là nói mê vậy, “Bồ mau trở về ôn tập đi, sắp tới kỳ thi rồi không phải sao.” Nói xong xoay người quay về hầm, không cho Hermione có cơ hội mở miệng.
Kỳ thi thật yên bình, không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày Hermione đều kéo Harry đến lầu 4, dán vào cửa phòng nghe ngóng một chút, xác nhận ở sau cánh cửa khóa kín đó, con chó ba đầu vẫn ở trong như cũ.
Từ sau chuyện ở rừng Cấm, vết thẹo trên trán Harry vẫn luôn đau đớn, đến lúc không chịu nổi nữa cũng chỉ có thể chui vào chăn để không ai thấy sắc mặt đau đớn của cậu, khi Nott phát hiện Harry suốt đêm ngủ không tốt thì chỉ cho rằng cậu lo lắng trước kỳ thi, kỳ thật Harry mỗi đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy ánh sáng xanh cắn nuốt cha mẹ cậu, mơ thấy bóng người màu đen với cái miệng nhỏ máu màu bạc, còn có những hồi ức không thể nhớ rõ nội dung. Nhưng Harry không nói cho bất kỳ ai, cậu tự tính toán trong lòng, cậu cần một kế hoạch báo thù, cậu không thể học Lời nguyền Giết chóc bây giờ, cậu cần thời gian, có lẽ trước tiên hẳn là nên trước ngăn cản Voldemort sống lại?
Draco phát hiện Harry khác thường, thường thường mang Pudding cho Harry, nói là mẹ hắn bỏ thêm thuốc an thần ở trong.
Cảm giác muốn báo thù và áp lực thi cử cùng lôi kéo thần kinh Harry, mãi cho đến khi môn Lịch sử Pháp thuật thi xong, Harry mới cảm thấy thả lỏng, đi khỏi lâu đài muốn phơi nắng. Thấy cặp song sinh cười hì hì đi tới dẫn cậu đến Hồ Đen, một con mực lớn nằm gần bờ, Harry kinh ngạc đi theo hai anh trêu đùa xúc tu nó.
Vết sẹo đau đớn vẫn luôn ảnh hưởng tới Harry, tuy rằng dưới ánh nắng, tâm tình thanh thản giúp cậu cảm thấy tốt hơn. Cộng với việc Hòn đá Phù thuỷ vẫn được bảo vệ, Voldemort tạm thời không sống lại được, cậu còn thời gian, nhưng là Harry luôn cảm thấy bất an, tựa như có chuyện quan trọng bị bỏ sót vậy.
Hai anh đang cười nói cái gì, Harry nghe chữ được chữ rớt, lại đột nhiên nghe bọn họ nói: “Thư Charlie mới tới hôm qua.”
“Nhắc tới con rồng kia—”
“Nói nó— Thật đúng là hiếm thấy—”
“— thật thần kỳ—”
Harry không kịp nghe cả câu hoàn chỉnh, chỉ nghe vài từ đứt quãng, cậu đột nhiên đứng lên, doạ con mực sợ đến nỗi nhảy vào lại đáy hô
Harry đã chạy xa, bọt nước bắn lên người hai anh em, bọn họ nhìn nhau đầy khó hiểu rồi nhìn theo bóng dáng Harry đã chạy xa, nhún vai, không biết lỡ nói cái gì kích thích tới cậu.