Chương 4
Kết quả, điện thoại vừa ngắt, lại lần nữa kêu lên, vẫn là dãy số đó, tiếng ong ong vang lên không ngừng.
“Xin chào, cho hỏi là ai vậy?” Thẩm Vân Trừ nhận điện thoại.
“Chào cô, cô Thẩm.” Giọng nam xa lạ, tiếng nói thuần hậu. “Tôi là Sở Dự, luật sư của văn phòng luật Hợp Duật.
Ngòi bút chì trong tay đột nhiên bị ấn gãy.
****
Tác giả có lời muốn nói:
Sở luật sư: Gần đây ấy mà, luật sư kim bài miệng độc họ Cố của văn phòng luật Hợp Duật không biết bị cái bệnh gì mà đột ngột đòi thay đổi phong cách trang trí, chỉ hươu bảo ngựa, ý đồ đổi trắng thay đen. Nếu các vị đương sự có ý định muốn thay đổi luật sư biện hộ khác, quý văn phòng sẽ đồng ý đổi vô điều kiện. Mong các vị hiểu cho.
Cố luật sư: Cút đi.
Ville:[mặt ủy khuất.jpg]
****
Buổi sáng hôm sau, đã hẹn với Sở Dự, Thẩm Vân Trừ đón xe đến văn phòng luật Hợp Duật trước 5′ so với giờ hẹn, cô gái lễ tân xinh xắn trực tiếp dẫn cô vào văn phòng Sở Dự.
Cô biết anh ta là đối tác của Cố Trình, chẳng qua trước giờ cô chưa từng gặp mặt.
Sở Dự vẫn còn đang bận, nhìn thấy Thẩm Vân Trừ, anh ta đứng dậy đón tiếp lại, tầm mắt dừng lại ở lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt cô.
Ngũ quan thanh tú, không phải là vô cùng xinh đẹp, nhưng lại ưa nhìn giống như cô gái nhỏ nhà bên vậy. Không thể nhìn ra đây là người có thể vì một bản vẽ mà chiến đấu hăng hái mấy ngày mấy đêm liền.
Thẩm Vân Trừ chạm phải ánh mắt soi xét của Sở Dự, cho rằng trên người mình có chỗ nào không đúng, theo bản năng cúi đầu nhìn một vòng, kết quả cũng không phát hiện gì cả.
Cô nghi ngờ xin qua anh ta, anh ta vẫn như cũ nhìn cô, trong mắt là ý cười ôn hòa.
Cũng không phải là làm người xấu mà đánh giá bắt bẻ.
“Chào anh, luật sư Sở.” Cô chủ động vươn tay.
Sở Dự nhớ tới Cố Trình, nắm lấy tay cô, bắt nhẹ “Chào cô.”
Sau khi chị gái lễ tân rời đi, trong văn phòng chỉ có anh ta và Thẩm Vân Trừ.
“Trong điện thoại tôi cũng đã nói qua về tình huống của công ty với cô rồi, không dối gì cô, là Cố Trình đề cử cô cho tôi.” Sở Dự rót cho cô ly nước ấm.
Lúc anh ta nói chuyện vẫn luôn nhìn cô. Nhận thấy được sự kinh ngạc ngắn ngủi của cô khi nghe những lời này, hoàn toàn tin chắc Cố Trình này đang tính chuyện kỳ quái.
Thẩm Vân Trừ giấu đi sự kinh ngạc, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Anh chắc chắn là yêu cầu thiết kế quy hoạch lại toàn bộ chỗ này?”
Sở Dự nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch “Có người nói phong cách văn phòng luật sư của chúng tôi hiện tại đã quá lạc hậu lại còn nhiều chô cũ.”
Cô sửng sốt, nhìn bốn phía xung quanh, cười rộ lên “Vậy người kia thật sự không có mắt nhìn rồi.”
Lấy góc độ của cô mà nhìn nhận, thì chỗ này thật sự không cần lãng phí tiền của và sức lực để tu sửa.
“Quả thật không có mắt nhìn.” Sở Dự nghĩ đến gì đó nét cười càng sâu.
“Cho nên…..” Vẫn muốn sửa sao?”
Thẩm Vân Trừ hoang mang, Sở Dự nháy mắt đã hiểu “Đúng vậy, dù sao cũng đã có người nói như thế, nên vẫn làm phiền cô Thẩm đây giúp chúng tôi thiết kế lại lần nữa, tôi đây tin tưởng ánh mắt của Cố Trình.”
Trong lời nói như có chút ẩn ý nào đó, cô có phần không hiểu rõ ràng, anh ta liền lấy ra một chồng giấy A4.
Sở Dự mở trang đầu tiên ra, đẩy tới bàn trà trước mặt cô, giải thích: “Căn cứ vào tình hình thực tế của văn phòng, tôi đưa ra một số yêu cầu về thiết kế. Tôi biết cô Thẩm không thể bỏ qua phòng làm việc để tự ký hợp đồng, vậy nên đến lúc đó phiền cô Thẩm gửi cho tôi cách thức liên lạc của phòng làm việc bên cô, tôi sẽ trực tiếp liên hệ với người phụ trách bên đó.
Thẩm Vân Trừ lắc đầu muốn từ chối, anh ta lại nói: “Cái này không phải chỉ là chuyện tu sửa chỗ nhỏ, cần có đầy đủ quy định. Tôi không hiểu biết quá rõ về quy trình lưu thông sản xuất của các cô, nhưng mong muốn được cô Thẩm đây làm bản thiết kế cho chúng tôi, những tư liệu này vẫn mong cô trước tiên hãy xem qua đi đã. Có chỗ nào yêu cầu cần sửa chữa, khi chúng ta ký hợp đồng sẽ thêm vào.”
Nghĩ đến chuyện người ta mời cô đến cũng là vì quan hệ với Cố Trình, định hỗ trợ hữu nghị đưa ra ý tưởng thiết kế. Cô cũng không từ chối nữa, cầm lên xem.
Từng điều trong đây toàn bộ đều là về yêu cầu thiết kế, tinh tế tới nỗi quy định số công nhân làm trong mỗi văn phòng.
Áp lực trong lòng Thẩm Vân Trừ cũng vơi bớt, đối phương không vì cô là người quen của Cố Trình mà cố ý chiếu cố, đơn giản chỉ là muốn hợp tác với cô đúng theo công việc mà thôi.
Lật đến vài trang cuối, tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi.” Sở Dự âm thanh mang theo ý cười hiểu rõ.
Cửa văn phòng bị người ta đẩy ra, theo sau là tiếng giày da chạm đất quen thuộc.
Thẩm Vân Trừ sửng sốt, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tài liệu nhưng lực tay vô thức đã siết chặt hơn, hằn lên đó một chút dấu vết.
“Có vụ án này cần anh xem qua một chút.” Cố Trình khép cửa lại, nhìn cô gái đang ngồi cúi đầu ở đó một cái nói với Sở Dự “Có chút vấn đề.”
Anh đi qua, ngồi ở ghế sô pha bên cạnh bọn họ “Đến rồi?” Tiếng nói nhàn nhạt.
Thẩm Vân Trừ lặng lẽ hít sâu, đem tài liệu đặt ở trên đùi, vươn thẳng eo, “Ừm, đến một lúc rồi.” Không hỏi anh tại sao trước đó không nói muốn tìm cô để thiết kế lại văn phòng.
“Chuyện thiết kế lại công ty đành phiền em rồi.” Cố Trình nhìn qua tài liệu trên đùi cô, “Đa phần là ý nghĩ của Sở Dự, anh cũng có xem qua, nếu có vấn đề gì thì em có thể đề xuất cùng anh ấy.”
“Được, để em xem.” Thật ra hiện tại một chữ cũng không vào đầu nữa rồi.
Sở Dự vẫn không lên tiếng từ lúc Cố Trình bước vào, ở bên cạnh nhìn hai người chỉ cảm thấy buồn cười, đặc biệt Cố Trình hôm nay lại rất nghiêm túc mặc áo sơ mi tây trang.
Anh ta cuối cùng cũng biết được hôm qua người này biến mất gần cả một ngày rốt cuộc là đi làm gì rồi.
Sau khi Thẩm Vân Trừ xem xong, chuẩn bị đi về, lấy danh thiếp trong túi ra “Luật sư Sở, đây là danh thiếp của tôi, trên mặt có cách thức liên lạc với phòng làm việc. Yêu cầu của anh tôi đều đã xem qua, tôi không có ý kiến gì cả, anh có thể liên hệ trực tiếp với người phụ trách của tôi, bộ phận pháp vụ sẽ căn cứ vào yêu cầu của anh để đưa ra hợp đồng.”
“Hợp tác vui vẻ, cô Thẩm.” Sở Dự nhận lấy danh thiếp, nói với Cố Trình “Cố Trình, cậu tiễn cô Thẩm ra ngoài đi.”
Thẩm Vân Trừ muốn từ chối nhưng Cố Trình đã thay cô mở cửa sẵn, cô đành phải xách túi đi theo anh ra ngoài.
Vừa ra khỏi văn phòng Sở Dự, có một cô gái trang phục chuyên nghiệp đi đến, giống như đã đợi ở bên ngoài rất lâu rồi “Sư huynh, vụ án này anh xem qua được không, em đang đắn đo có chút không rõ.” Giọng điệu quen thuộc, nhưng tầm mắt lại dừng ở trên người Thẩm Vân Trừ.
Giống như đang đánh giá, nghiên cứu.
Cố Trình nhận lấy, lật qua vài tờ “Cô mang cho Sở Dự xem đi, anh ta tương tối am hiểu về những vụ án kiểu này.”
Cô gái khuôn mặt ưa nhìn nói “Được” đi lên trước nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Thẩm Vân Trừ không rời, mang theo chút ý định không rõ mà đánh giá.
Thẩm Vân Trừ cũng nhìn về phía cô ta, bốn mắt nhìn nhua, trong đáy lòng lập tức trở nên chua xót.
Cô với cô ấy đều giống nhau.
“Đi thôi.” Thấy cố thất thần, Cố Trình nhắc nhở.
Thẩm Vân Trừ cười lấy lệ, trông có phần miễn cưỡng, đuổi kịp bước chân anh.
Cố Trình so với cô cao hơn rất nhiều, cô chỉ đứng tới vai của anh. Ánh mắt lướt qua bên cạnh, cô nhìn từ bộ tây trang thẳng thắn, rồi áo sơ mi trắng đến cả cúc áo bạc của anh.
Cảm giác gương mặt mình dần nóng rực, Thẩm Vân Trừ quay đầu đi, vài giây sau mới trở lại bình thường.
“Lần này làm phiền em rồi.” Đến cửa thang máy, Cố Trình nhấn nút thang máy, mặt mày điềm đạm.
Cô cũng nghiêm túc đáp lại: “Không có gì đâu, đều là yêu cầu công việc mà.”
Chú ý đến vẻ mặt có phần mất tự nhiên của cô, Cố Trình hơi híp mắt nhìn thêm vài lần.
Kết quả, Thẩm Vân Trừ lại càng cảm thấy không được tự nhiên.
Thang máy vẫn chưa tới, còn số màu đỏ chót không ngừng nhảy lên, tim cô cũng không khống chế được ngày càng đập nhanh hơn.
“Có một chuyện em có thể nhờ anh giúp đỡ được không?” Thẩm Vân Trừ nghiên người, ngửa đầu nhìn anh
Cố Trình kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu “Em nói đi.”
“Cô bé thực tập sinh em đang hướng dẫn, gần đây bị khách hàng lên án là vi phạm bản quyền, em muốn nhờ anh có thể tra giúp em cái đăng ký bản quyền đó không.” Cô vô cùng khẩn trương, rất không muốn bản thân phải làm phiền đến anh. “Vốn dĩ em muốn nhờ một người bạn của em tra hộ, nhưng bây giờ em đang ở trong nước, còn cậu ấy lại ở nước ngoài, cách biệt múi giờ, không thể liên lạc được.”
Thẩm Vân Trừ vội vàng giải thích, tối hôm qua cô vốn nghĩ sẽ nhờ Ville giúp đỡ, bởi vì vẫn chưa rõ tình huốn cụ thể của Mễ Phỉ nên chưa nói. Lúc này đây nhìn thấy Cố Trình, tuy rằng rất sợ làm phiền anh, nhưng trên thực tế cô lại càng muốn gặp anh nhiều hơn.
“Được chứ, em đem tài liệu gửi qua Wechat cho anh nhé.” Thang máy đến rồi, Cố Trình một tay ấn nút, “Lúc trước nghe nói có khách hàng đến phòng làm việc của bọn em yêu cầu bắt đền, sau đó giải quyết thế nào rồi?”
Thẩm Vân Trừ dừng bước, ngẩn người: “Anh cũng biết chuyện đó ư?”
Anh vẫn giúp cô ấn giữ thang máy như cũ: “Kiều Tư nói, thời gian đó con bé rất lo lắng cho em.”
Hợp đồng xảy ra tranh cãi, người thiết kế chính là thầy của cô, cô làm trợ lý cùng tham gia thiết kế.
Thẩm Vân Trừ cảm thấy kỳ lạ, việc này cô chỉ nói cùng với Ville, là muốn anh ta hướng dẫn tư vấn về mặt pháp luật, kết quả xử lý cuối cùng đến tận trước hai ngày khi cô về nước mới có, cô vội vội vàng vàng trở về cũng chưa nói với anh ta.
Cô cũng không nhớ rõ, bản thân ngoài nói với Ville còn nói với ai về việc này không.
Nhưng Cố Trình từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ thản nhiên, chẳng lẽ là cô nhớ nhầm rồi?
“Không có gì cả, sau đó dã giải quyết được rồi, cũng không phải là vấn đề ở bên em, vấn đề là do khách hàng sai thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh buông tay, lui về phía sau một bước “Trên đường chú ý an toàn, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Xác nhận con số trên thang máy đã nhảy đến tầng một, Cố Trình cởi bỏ cúc áo tây trang, quay về văn phòng Sở Dự.
Đẩy cửa ra, thấy trong tay Sở Dự chính là tập tài liệu mà vữa nãy anh mang qua.
“Tiễn được người rồi?” Sở Dự cười đầy ý tứ “Vụ án này không phải trước đó chúng ta đã thảo luận xong từ sớm rồi sao? Còn vấn đề gì nữa?”
Cố Trình nheo nheo mày, cúi đầu nhìn cúc trên tay áo sơ mi.
“Cố Trình, bao nhiêu năm như vậy cậu nhìn ai cũng thấy chướng mặt, chẳng lẽ chính là bởi vì cô gái nhỏ họ Thẩm này?” Sở Dự cho rằng tất cả những chuyện xảy ra hôm nay với anh đến tận giờ tất cả đều là vì vấn đề cá nhân của cậu ta.
Cố Trình lấy lại tài liệu trong tay: “Luật sư Sở, dung suy nghĩ chủ quan để phỏng đoán, giấy phép hành nghề của anh là mua à?”
“Chẳng nhẽ không phải sao?” Sở Dự rõ ràng không tin, vẫn cười như cũ.
Hai người quen biết nhiều năm, chuyện gì cũng có thể nói với nhau, không hề dấu diếm gì cả.
Ánh mắt Cố Trình đảo qua, do dự một lúc lựa chọn thẳng thắn nói “Cô ấy là con gái của cậu em.”
“Con gái của cậu cậu? Cố ấy họ Thẩm?” Sở Dự kinh ngạc/
Nghĩ lại rồi tưởng tượng một chút liền rõ ràng, anh ta “à” một tiếng rồi lại quay lại bàn làm việc xem tài liệu “Chính là cô con gái nhỏ nhà họ Kiều sao? Người em gái tiếng tăm từng lấy vừa vào cấp ba liền đi Mỹ đó?”
Cố tình nhấn mạnh chữ “em gái”, Sở Dự cười đến mờ ám, Cố Trình lại bởi vì anh ta không có ý định tốt mà mày lại càng nheo chặt hơn.
Cái xưng hô này có chút đặc biệt, không thể nói rõ nhưng chắc chắn không hề dễ nghe.
“Cậu với mợ em đều mong ngóng Vân Trừ có thể ở lại trong nước. cho dù không thể thì cũng mong em ấy có thể ở lại đây lâu một chút.” Cố Trình giải thích “Cô gái nhỏ một thân một mình bên ngoài cũng không phải dễ dàng gì.
Cho nên tìm một cái cớ, mời cô ấy đến làm bản vẽ thiết kế nội thất, ý đồ để cô ở lại thêm một thời gian nữa.
Thật ngốk nghếck nhưng cũng không còn cách nào khác cả.
Sở Dự gật đầu hiểu rõ: “Thì ra là vì lí do này, ngày hôm qua cậu nghiêm túc tìm nhiều lí do như vậy, anh đây còn tưởng là……”
Anh ta chưa nói hết, lại cảm thấy hình ảnh hai người họ ở chung vừa rồi, một lời không thể nói rõ, cảm giác không thể rõ ràng.
Cố Trình không nói tiếp, trong lòng có chút hoang mang, một cảm xúc kì lạ không tên hiện lên làm anh cảm thấy nôn nóng không yên.
“Nói thật, người một nhà các cậu hơi lo lắng thái quá rồi.” Sở Dự không cho là đúng nói “Vừa rồi anh có quan sát em gái cậu một lúc lâu, là một cô bé trầm ổn, giỏi giang, không có gì làm cho người khác phải nhọc lòng cả.”