Chương 101: Ngoại truyện 3: Kiếp trước
Có người mắng hắn, vì sao không nhờ gia đình mà tin người ngoài. Nhưng không ai biết, loại ngải mà Tố Tố dùng có sức ảnh hưởng lan rộng tới những người xung quanh hắn. Khi đó công ty của cha bị công an kinh tế thăm hỏi. Đối thủ đạp đổ chén cơm của anh hai. Kẻ phản bội bán dữ liệu mật ra ngoài bên công ty anh ba. Nhóc Minh Anh bị bắt cóc. Một đống chuyện đổ lên đầu nhà họ Chu.
Tệ hơn nữa chú ba cũng bị ai đó chơi ngải, quật thành người điên điên dại dại.
Kinh tế gia đình tuột dốc. Hắn không muốn cả nhà phiền thêm. Hơn nữa, Cảnh Hoàng vì tin lời Tố Tố mà không giao du với hắn. Tình bạn sứt mẻ, người bạn thân nhất cũng không còn qua lại. Quân Bảo vì sự cố làm việc tắc trách ở công ty Paradis mà nghỉ việc. Khi đó hắn tuyển một trợ lý khác, người này được việc, tận tâm và trung thành, cũng là người hắn nhờ vả trông nom Khúc Hạ.
Nhưng có ai ngờ người đó theo phe Tố Tố, phản bội hắn.
Hắn bị Tố Tố chơi ngải. Hắn không rõ là loại ngải gì, nhưng chắc chắn nó không phải là ngải yêu.
Ngải để càng lâu càng khó giải. Hắn như con một robot biết nghe lời. Khi đó hắn đã nằng nặc đòi cưới Tố Tố. Mà chú ba là người quyết liệt ngăn cản.
Hắn nghe lời Tố Tố, vung tiền cho cô ta mở một công ty giải trí. Toàn bộ nhân viên nòng cốt đều đi sang công ty cô ta. Paradis chỉ còn lại một cái vỏ rỗng ruột.
Bị ngải khiến, hơn một nửa gia sản riêng của Chu Luân âm thầm sang tên cho Tố Tố. Sau người nhà biết thì mọi chuyện đã rồi, chẳng thể cứu vãn được nữa. Sau đó, hắn bắt đầu có hành động hủy hoại bản thân. Chu Luân bị cưỡng chế đưa sang Mỹ gặp thầy gỡ ngải.
Tận hai năm sau, nhà họ Chu mới khôi phục lại sức sống, nhưng Chu Luân đã trở thành một người khác.
Bà Lan Chi biết con trai mình đã yêu một người. Nhưng người đó đã chết rồi, bà đau lòng, thấy hắn điên cuồng làm việc mà chỉ biết thở dài, lắc đầu.
“Âu đó cũng là cái số.” Bà nói.
Chu Luân điên cuồng làm việc không ngơi nghỉ đã hơn mười mấy, hai mươi năm. Cuối cùng hắn đột quỵ qua đời ngay trong cảnh diễn.
Hắn không biết xuống dưới âm phủ có gặp lại Khúc Hạ hay không. Khúc Hạ hận hắn như thế, chắc không kiên nhẫn chờ hắn đâu.
Có tiếng reo điện thoại báo thức, Chu Luân dần mở mắt ra, miễn cưỡng giơ tay tắt đi.
Không phải hắn chết rồi sao? Vì sao trần nhà có màu trắng? Là bệnh viện ư?
“Ưm…” Chợt có tiếng rên khe khẽ bên cạnh. Chu Luân tò mò nghiêng đầu qua.
Đã mười mấy năm rồi, nhưng hắn vẫn nhớ như in hình dáng người con trai ấy. Mà người nằm cạnh hắn chính là Khúc Hạ.
Hắn cứng đờ. Toàn thân lạnh toát. Tay hắn run lên. Vì sao? Vì sao Khúc Hạ nằm bên cạnh hắn? Khúc Hạ còn sống?
Hắn vươn tay như muốn chạm vào cậu, nhưng đột nhiên khựng lại. Hắn sợ chạm vào rồi thì cậu sẽ tan biến ngay. Biến mất như chưa từng tồn tại.
Chợt Khúc Hạ xoay người, lần tìm khuôn ngực rắn chắc của hắn rồi dụi mặt vào. Tay Khúc Hạ gác qua eo hắn, dường như ngủ rất ngon.
Hắn vẫn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra ở đây. Mọi thứ đối với hắn như ảo giác, như một giấc mơ ngọt ngào mà hắn tự vẽ ra.
Đến khi Khúc Hạ tỉnh lại, cậu nhìn thấy Chu Luân như pho tượng, đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà.
“Anh xã… eo em đau…” Khúc Hạ mè nheo, nửa leo lên ngực hắn nằm.
Chu Luân theo bản năng vươn tay. Hay nói đúng hơn là bản năng của thể xác này mát xa eo cậu.
“Khúc… Hạ…”
“Vâng. Em đây.”
“Tôi… tôi yêu em.” Hắn muốn nói điều này lâu lắm rồi. Cho đây là giấc chiêm bao, hắn vẫn sẽ nói ba từ này ra, rồi sau đó giấc mơ tan biến, hắn sẽ không còn điều tiếc nuối.
Khúc Hạ cười khích khích: “Em cũng yêu anh lắm.” Cậu vừa nói vừa dụi mặt vào ngực hắn.
Khúc Hạ mè nheo: “Hôm nay em muốn ăn bánh xèo của anh làm…”
Chu Luân nuốt khan, khẽ gật đầu: “Được… tôi làm cho em ăn…”
Chu Luân đã biết mình nhập vào thân xác Chu Luân thời trẻ của thế giới song song. Ở thế giới này, “hắn” đã có kết cục hạnh phúc với Khúc Hạ.
Hắn nhìn bản thân phản chiếu trong gương, nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve khuôn mặt thời trẻ của mình. Khóe mắt hắn đỏ lên, ngay sau đó là có giọt nước nóng hổi tràn mi, nhẹ nhàng lăn xuống. Thật mừng, vì ở thế giới này Khúc Hạ vẫn còn sống và yêu hắn.
Hắn tự hỏi liệu “hắn” ở thế giới này đã đoán trước được kết cục của Khúc Hạ hay không, cho nên “hắn” mới ngăn cản bi kịch xảy ra với Khúc Hạ.
Chu Luân như chìm trong bể ảo giác, chẳng biết đâu là thật, đâu là ảo.
Hắn nhớ đến Tố Tố. Hắn muốn xem số mệnh cô ta ở thế giới này như thế nào. Lúc Khúc Hạ đẩy cửa muốn gọi hắn xuống cùng ăn thì thấy hắn đang nghiêm túc coi tin tức. Cậu đi ra đằng sau, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“Anh đang coi tin tức về Tố Tố hử?”
Chu Luân giật mình. Khúc Hạ còn sống, lại còn đang ôm cổ hắn làm hắn cứ ngỡ như đây là mơ. Nhưng hắn tình nguyện chìm đắm trong giấc mơ này, không muốn tỉnh giấc.
“Ừm… hình phạt vậy là quá nhẹ với cô ta.”
Tố Tố chẳng biết vớ được vị tai to mặt lớn nào giúp cô ta tẩy trắng rồi trở lại giới giải trí lần nữa. Nhưng há có chuyện dễ dàng như vậy, Tố Tố liên tiếp gặp scandal hoặc xui xẻo, thị phi hot nhất bây giờ là có trang web đen nào đấy đăng tải video chuyện giường chiếu của cô ta, còn phát hành thành CD bán lấy tiền nữa. Tố Tố đã vung một khoản tiền lớn điều tra ai là chủ trang web đó, nhưng tiếc máy chủ đặt ở nước ngoài nên việc điều tra rơi vào bế tắc.
Có người đến nhà phỏng vấn cô ta, phát hiện ra cô ta có một căn phòng thờ tà thần. Người ta nói rằng cô ta đang nuôi ngải. Với vấn đề này thì cô ta im hơi lặng tiếng.
“Vậy chắc chắn là thờ tà thần thật rồi. Nếu có thì với bản tính cô ta sẽ giãy đành đạch cho coi.” Khúc Hạ lên tiếng.
Chu Luân gật đầu, đóng laptop lại. Quả thật là cô ta nuôi ngải, và Chu Luân là nạn nhân của cô ta. Khúc Hạ nhíu mày, cảm thấy không yên tâm nên thường xuyên kiểm tra viên ngọc ở rốn hắn có vết nứt hay màu sắc thay đổi không. Chu Luân bị Khúc Hạ kéo áo lên kiểm tra, toàn thân cứng đờ ngồi im cho cậu làm loạn. Sau khi thấy không có vấn đề gì, Khúc Hạ thở phào một hơi.
Cậu ngẩng đầu lên, vô tình chạm trúng ánh nhìn nồng cháy của hắn. Cậu ngượng ngùng nhưng không kém phần dâm đãng khi hôn lên đũng quần của hắn. Chu Luân nuốt khan, lập tức bế Khúc Hạ đặt lên bàn.
Khúc Hạ mở rộng chân kẹp eo hắn: “Làm nhẹ nhẹ thôi nha, eo người ta còn đau…”
Chu Luân khẽ gật đầu.