Chương 96
Nể tình Nguyên Sách trước khi đi hứa hẹn về sau ngày trừ tịch mỗi năm đều sẽ cùng nàng qua năm mới, Khương Trĩ Y quyết định đợi hắn trở về mới xử xử lý tân gia của hai người, mỗi ngày thu xếp vội vàng đến vội đi, từ trong năm vội cho đến hẳn qua năm.
Đêm trước khi vào Trường An, ở hồ Hồ Tâm Tiểu Trúc ngoại thành, Nguyên Sách cùng Tề Duyên mặt đối mặt ngồi trong một gian phòng nhỏ, giữa hai người là một ván cờ.
Ngày ấy, Tề Duyên trong mật tin đưa ra đề nghị hợp tác cùng hắn, nói từ sau khi nhị hoàng tử liên hợp Hà Đông mưu phản tới nay, cân bằng triều cục bị phá vỡ, lòng phòng bị của thiên tử trước sau khó tiêu, cho nên sau khi bãi trữ tiền Thái Tử, mãi đến tận bây giờ vẫn chưa lập tân trữ, nếu hai người cùng trong tình trạng không thể tiếp tục chờ đợi, không bằng hợp tác nhau, thay đổi hiện trạng.
Nguyên Sách chuyến này tới Trường An vốn chính là có kế hoạch cùng Tề Duyên hợp tác, nếu không mưu mà hợp, cũng sẽ tiết kiệm rất nhiều hơi sức cho hắn.
Tề Duyên đánh giá Nguyên Sách đối diện: “Thẩm Thiếu tướng quân dám đơn đao đi gặp, thật đúng là người can đảm.”
“Điện hạ nói lời này sai rồi,” Nguyên Sách căng đầu gối khom xuống, “Vũ khí không vào được cửa cung thì chỉ là phế liệu, Thẩm mỗ chuyến này ngay cả đao cũng chưa từng mang.”
Tề Duyên cười: “Đáng tiếc từ trước đến giờ chưa từng cùng Thẩm Thiếu tướng quân tương giao, nếu không ta ắt hẳn xem Thẩm Thiếu tướng quân là tri kỷ.” Cười xong liền nghiêm mặt lại, “Thẩm Thiếu tướng quân tiến cung chuyến này, chú định tay không tấc sắt, đã tính toán làm thế nào thoát thân?”
Nguyên Sách hếch khóe miệng: “Ta tay không tấc sắt, người muốn giết ta dù sao cũng phải có đao.”
Hai người nhìn từ đáy mắt người đối diện ra sự thưởng thức lẫn nhau.
Chứng kinh mộng của thiên tử thật lâu chưa khỏi, hiện giờ thần chí càng thêm không thanh tỉnh, bất luận ban ngày hay đêm tối, bên cạnh đều phải có rất nhiều thủ vệ tâm phúc, tuyệt đối không ai có thể cầm binh khí tiếp cận thiên tử một phân một hào, trừ phi ——
Hưng Võ Đế lần này tuyên bố với bên ngoài không phải truy cứu sai lầm của Nguyên Sách, mà là triệu Nguyên Sách vào cung để thương nghị sách lược đối với phía Tây, cho dù muốn giết Nguyên Sách cũng không thể thực hiện quá công khai ở bên ngoài, nếu không nhân tâm khó bình, đế vị khó ổn, cho nên hơn phân nửa là Hưng Võ Đế sẽ gặp mặt Nguyên Sách ở nội điện.
Tề Duyên: “Ta cùng Thẩm Thiếu tướng quân đều không muốn đi lên đường xưa của nhị ca cùng Hà Đông, làm cho tướng sĩ dưới trướng và quân dân vô tội đổ máu hy sinh, thế cục này chú định một người ở trong sáng, một người ở trong tối, hiện giờ Thẩm Thiếu tướng quân ở dưới ánh sáng đấu tranh anh dũng, ta liền tận lực ở trong tối giải quyết tốt hậu quả, lót đường cho Thẩm Thiếu tướng quân.”
Nguyên Sách nhướng mắt nhìn về hướng Tề Duyên: “Ta sao phải tin tưởng điện hạ?”
Tề Duyên rũ mắt cười: “Về tư, chuyện hòa thân là ta nợ Vĩnh Doanh công chúa, ta không thể giành được tự do cho nàng ấy, Thẩm Thiếu tướng quân có thể cho nàng, ta thiệt tình mong quãng đời còn lại của nàng tự do an bình.”
“Về công, ta không muốn thấy trung thần lương tướng uổng mạng, khả năng điều binh đánh giặc của Thẩm Thiếu tướng quân trăm năm khó gặp một lần, đó là lương tướng. Trong chuyện ngăn cản hòa thân, ngươi từ bỏ kế hoạch của Vĩnh Doanh công chúa mà lựa chọn mạo hiểm chính mình, là trung với ái. Dùng tài trí của mình tránh được cuộc chiến rành rành trước mặt giữa hai nước, là trung với dân, chuyến này đơn thương độc mã không mang theo một binh một tốt, là trung với nghĩa. Ở trong mắt ta, so với việc luôn mồm trung thành với dòng họ nào đó, thì trung thành như vậy càng có giá trị. Đã là trung thần lương tướng, Hà Tây có thể không có dòng họ Thẩm, nhưng không thể không có Thẩm Thiếu tướng quân.”
“Tất nhiên, những lời ta nói tuy là lời thật, nhưng cũng là nói suông, cho nên ——” Tề Duyên nhìn Nguyên Sách, đẩy một cái tráp qua, “Đây là ấn tín của ta, Thẩm Thiếu tướng quân có thể kiểm nghiệm thật giả, xác nhận có phải giống với ấn tín trên mật tin kia hay không. Thẩm Thiếu tướng quân đã đem phong mật tin kia giao cho người tín nhiệm, nếu ta nuốt lời, người của ngươi đem mật tin kia công khai, ta xem như tự hủy tương lai, đợi hoàng thất Tề thị ta đại loạn, Huyền Sách Quân cũng có thể san bằng Trường An.”
Nguyên Sách mở tráp ra, một lát sau nâng mắt lên: “Thành giao.”
– —–
Đỉnh điện dày nặng, nguy nga cao ngất, mái cong có kim long chiếm cứ, ngói xanh lưu li tươi sáng rực rỡ.
Dưới bậc thang cầm thạch tráng thạch trắng, Nguyên Sách một thân áo bào cổ lật đen tuyền, khoác tia nắng ban mai đứng ở nơi đó, giơ hai tay mặc cho nội thị kiểm tra.
Khi lại lần nữa đứng trước toà cung điện mà mình muốn huỷ diệt nhất này, Nguyên Sách giờ phút này lại hoảng thần mà nghĩ ——
Không biết Khương Trĩ Y đã thu xếp xử lý nhà mới như thế nào, nàng đã nói sẽ xây cho hắn một cái Diễn Võ Trường, nói muốn xây một cái đình giữa hồ có thể ngắm tuyết đình, nói muốn trồng một mảnh rừng hoa hạnh hoa, nghĩ thì rất nhiều, có làm kịp hay không đây? Hay là đang chờ hắn về nhà rồi vẫn chưa làm xong.
Nội thị nhẹ nhàng chụp chụp quanh thân Nguyên Sách quanh thân, xác nhận không có khí giới, cười tiến lên dẫn: “Thẩm tiểu tướng quân vất vả, mời đi.”
Nguyên Sách lấy lại tinh thần, xốc áo bào nâng ủng, đi từng bước một đi lên bậc thang. Mỗi một bước hướng lên trên, liền ngửi thấy mùi sát khí nặng thêm một phân.
Hơn trăm tên Kim Ngô Vệ, trong đó có 30 tên mang cung lớn trong tay.
Một cái trọng cung như thế này, một mũi tên cũng đủ xuyên thẳng qua một người thân không giáp trụ, 30 người, một trận công thành chiến cũng không dùng đến cái số lượng này, lão hoàng đế vẫn cho hắn đủ mặt mũi ha, đủ phô trương.
Nguyên Sách dẫm lên bậc thang cuối cùng, vượt qua cửa điện, khoé mắt nhìn thoáng qua hai bên bình phong, đối diện với cặp mắt uy áp trên ngai vàng kia.
“Vi thần tham kiến bệ hạ.” Nguyên Sách bình tĩnh tiến lên, rũ mắt xuống chắp tay hành lễ.
Ánh mắt nặng nề của Hưng Võ Đế từ trên cao rơi xuống, giọng nói khàn khàn vang lên: “Cũng biết trẫm triệu ngươi vào đây là vì chuyện gì?”
“Chính sách đối với Tây La đã sớm có định luận, trẫm vốn không cần làm điều thừa, hiện giờ còn phải nghị luận lại, ngươi nói, việc này là ai có lỗi?”
“Vi thần có lỗi.”
“Có lỗi gì?”
Nguyên Sách nâng mắt lên: “Vi thần tru diệt sứ thần Tây La, lấy đầu nhị vương tử Tây La, ngỗ nghịch thánh ý, khi quân phạm thượng.”
Hưng Võ Đế nhìn chằm chằm về phía Nguyên Sách, ngực phập phồng, dựng thẳng bàn tay lên, sau đó áp xuống thật mạnh.
Cửa điện chậm rãi khép lại, bình phong ầm ầm sập xuống, tiếng vũ khí kéo ra loảng xoảng, mười mấy tên Kim Ngô Vệ từ sau bình phong điên cuồng phóng ra, vây quanh hắn.
Hàng phía trước, cung thủ giương tay uốn gối ngồi xổm xuống, 30 mũi tên nhắm ngay Nguyên Sách ở giữa vòng vây.
“Thẩm Nguyên Sách, trẫm vốn tưởng rằng…… Cho dù trong lòng ngươi có ý phản, cũng không nên ngu xuẩn đến mức vì một nữ nhân,” Hưng Võ Đế từ trên long ỷ đứng lên, được nội thị dìu một bên, chậm rãi đi xuống đài cao, “Vì một nữ nhân, thân không giáp trụ, tay không tấc sắt đứng ở chỗ này mặc người làm thịt, Thẩm gia có nhi tử như thế, không biết Thẩm tiết sử ở trên trời có linh thiêng, thì sẽ có cảm tưởng gì?”
Nguyên Sách khoanh tay gật đầu: “Hoá ra bệ hạ tò mò cái này.”
Hưng Võ Đế đứng yên ở bên ngoài vòng vây, nhìn tư thế hắn thoải mái, sóng êm sóng lặng như vậy, liền nheo mắt lại, muốn thủ thế.
30 tay cung thủ đồng thời giương cung bắn tên, nhưng nháy mắt tiếp theo, dây cung không hề có phản ứng.
Một chúng cung thủ đang kinh ngạc, Hưng Võ Đế bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trong chớp mắt cả điện thất thần, chỉ thấy thiếu niên huyền y thân hình như điện, lắc mình nhảy vọt lên cao, tiện tay rút đao bên hông một tên Kim Ngô Vệ cạnh bên: “Nếu bệ hạ tò mò như thế, vi thần đây liền đưa bệ hạ đi hỏi một chút.”
Một chúng Kim Ngô Vệ đeo đao cuống quít rút đao vây lấy, Hưng Võ Đế được bảo vệ, hốt hoảng thối lui về sau.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Nguyên Sách giơ tay chém xuống, liền giết ba người, lại đoạt một thanh đao khác, trở tay cầm đao trong bàn tay bên trái.
Nội thị hoảng loạn hướng ra ngoài hô: “Người đâu —— mau tới —— hộ giá ——!”
“Bệ hạ không cần hô, trong vòng một khắc, sẽ không có ai đến gần cái nhà giam ngài bện cho ta đâu.” Nguyên Sách cong môi cười, “Nhưng mà, hiện tại, là nhà giam của ngài.”
Con ngươi Hưng Võ Đế co rụt lại, đôi tay giấu dưới áo bào run rẩy co rút lên: “Ngươi, ngươi cùng nhi tử của trẫm……”
Nguyên Sách tay cầm song đao, xoay đao một phát, ánh đao trùng điệp, máu bắn ba thước.
Bên tai bỗng nhiên vọng lại đoạn đối thoại với Tề Duyên đêm qua ——
“Phụ hoàng cũng không tin tưởng ta, ta không thể hoàn toàn khống chế hoàng cung, điều ta có thể làm được —— thứ nhất, vào ngày mai, khi Thẩm phu nhân bị mời vào cung ‘ làm khách ‘, ta có thể bảo đảm an toàn cho bà, giải nỗi lo phía sau cho Thẩm Thiếu tướng quân. Thứ hai, ta có thể giữ chân đám canh giữ bên ngoài điện trong vòng một khắc, chỉ cần trong một khắc này, Thẩm Thiếu tướng có thể giết ra nội điện, ta liền có thể giúp Thẩm Thiếu tướng quân kim thiền thoát xác, xong việc cũng sẽ bảo toàn cho tánh mạng trên dưới toàn bộ Thẩm phủ ở Trường An lẫn Thẩm phủ ở Hà Tây Thẩm.”
“Ngoại trừ những chuyện điện hạ nói, còn có một việc cần điện hạ làm.”
“Thẩm Thiếu tướng quân, mời nói.”
“Ta từng cầm được trọng cung của Kim Ngô Vệ trong sứ đoàn hòa thân, biết làm thế nào để phá hoại bộ phận kích phát tên mà không để lại chút manh mối nào, ngay cả cung thủ trước khi bắn cũng không thể phát hiện, ta giao bản vẽ cho điện hạ, nhờ điện hạ thay ta giải quyết đám cung thủ này, còn lại, một khắc là đủ rồi.”
……
Trời mưa to như trút nước, trong âm thanh đồ sát, bình phong tứ phía nội điện bị tạt lên từng dòng máu nóng hổi.
Một đợt lại một đợt xung phong liều chết, Kim Ngô Vệ theo tiếng ngã vào vũng máu, thi thể chồng chất trên mặt đất càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không còn chỗ đặt chân, cung điện vốn uy nghiêm nghiễm nhiên trở thành một cái lò sát sinh hỗn độn.
Nguyên Sách một thân áo bào đơn bạc bị máu tươi bắn vào đến ướt sũng, có máu của người khác, cũng có máu của chính mình, ác chiến qua đi, thân trúng vài đao, lại vẫn sừng sững đứng ở giữa đại điện.
Mùi máu tươi tràn ngập bốn phía như thứ mùi vị làm nhân tâm phấn chấn nhất thế gian, Nguyên Sách chậm rãi nâng lên một gương mặt đầm đìa máu tươi đầm, trong mắt phản chiếu hỉnh ảnh một người khoác hoàng bào đang nhìn thẳng vào hắn.
Năm ngón tay của Hưng Võ Đế chậm rãi nắm chặt chui đao, giơ hoành đao trong tay lên.
*
Một khắc sau, trên dưới hoàng cung khói bốc lên tứ phương, cấm quân xuất động, bao vây lấy nội điện.
Tề Duyên đứng thẳng người trên bậc thang trên cùng, ánh mắt chặt chẽ nhìn thẳng cửa lớn nội điện.
Cửa điện nặng nề mở ra, bên trong đại điện, thi thể nằm khắp nơi, máu đọng lại thành vũng.
Thiếu niên huyền y đưa lưng về phía cửa điện một tay nắm đao, một tay xách theo đầu thiên tử, giơ cao cao lên.
Ngoài điện, mọi người kinh hãi đến quên mất động tác, cũng đã quên phát ra tiếng.
Đám cung thủ đợi lệnh đã quỳ sẵn trước điện, tất cả mũi tên đều nhắm ngay bóng dáng thiếu niên.
Tề Duyên nhìn thân hình thiếu niên trước mặt giống Thẩm Nguyên Sách như đúc, khẽ đưa tay thủ thế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dựng thẳng bàn tay lên, phất mạnh xuống.
Vạn tiễn cùng bắn, xuyên thẳng qua, thiếu niên ngã xuống thẳng tắp.
Năm Hưng Võ thứ mười ba, đế tao ngộ ám sát trong hoàng cung, tứ hoàng tứ lấy thân phận thứ trưởng tử thuận vị đăng cơ, lấy niên hiệu là Vĩnh Ninh.
Sách sử ghi lại rằng, Thẩm Nguyên Sách, tự Phụng Chi, nhi tử của tiền Tiết độ sứ Hà Tây, mười lăm tuổi vào Hà Tây Huyền Sách Quân, 18 tuổi suất quân đánh lui Bắc Yết, liên chiến liên thắng, lật tung vương đình Bắc Yết, nổi lửa đốt vương lăng Bắc Yết, từ đây đã có danh chiến thần. Mười chín tuổi bình định Hà Đông phản loạn, khôi phục đất quan nội, lấy đầu tặc, được phong là Chiết Xung Hầu, hai mươi tuổi ám sát thiên tử đương triều, năm cập quan, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.