Chương 43: Ôm cậu
Nửa đêm, Ninh Trí Viễn khát nước tỉnh dậy. Cậu xuống giường đến bàn rót cốc nước, thấy bên kia cửa sổ vẫn sáng đèn, bóng Sầm Trí Sâm đang ngồi đọc sách phản chiếu trên giấy dán cửa.
Hơn một giờ sáng rồi mà.
Cậu nằm lại xuống giường, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái bóng đằng kia một lúc rồi nhấc điện thoại lên.
“Anh vẫn chưa ngủ à?”
“Sao em cũng thức?”
“Dậy uống miếng nước.”
Nửa phút sau, cửa sổ bị đẩy ra, Sầm Trí Sâm chống tay lên bệ cửa nhanh nhẹn nhảy qua.
Ninh Trí Viễn bật cười.
Khi còn bé, cậu luôn là người trèo qua cửa sổ, thế mà bây giờ lại là Sầm Trí Sâm.
Cậu nằm yên. Sầm Trí Sâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn cậu.
“Chưa ngủ?”
“Tôi nên hỏi anh mới phải, trễ rồi còn đọc sách nữa?” Ninh Trí Viễn ngửa đầu nhìn anh, chậm rãi nói: “Một mình không ngủ được à?”
“Đúng vậy, một mình khó ngủ lắm.”
Sầm Trí Sâm nói bâng quơ, cúi đầu nhìn Ninh Trí Viễn cứ nằm như vậy. Chắc do trời nóng nên cậu cởi trần ngủ, trên cổ lấm tấm mồ hôi.
Ninh Trí Viễn im lặng nhìn anh, không lên tiếng.
Bàn tay Sầm Trí Sâm chậm rãi di chuyển xuống, vuốt ve làn da mướt mồ hôi của Ninh Trí Viễn.
Động tác vuốt ve cố ý, Sầm Trí Sâm không giấu được sự khao khát của mình đối với cậu.
Ninh Trí Viễn cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi buồn ngủ.”
Sầm Trí Sâm nhìn mặt cậu, quầng mắt hơi thâm xanh, có lẽ mấy ngày nay đi công tác cậu không được ngủ ngon.
Hơi tiếc.
Sầm Trí Sâm rút tay về, nghiêng người đặt một nụ hôn lên ngực cậu.
Ninh Trí Viễn mở mắt nhìn xà gỗ trên đầu, nhất thời đầu óc trống rỗng, không nghĩ ngợi được gì, cho đến khi Sầm Trí Sâm đứng dậy nhìn cậu: “Em muốn ngủ thật à?”
Giọng anh hơi khàn, Ninh Trí Viễn nhìn dấu vết trên cổ áo ngủ của anh do chính mình để lại trong đêm mưa ba ngày trước, mờ đi rồi, cậu sờ lên đó: “Muốn.”
“Vậy em ngủ đi.” Sầm Trí Sâm nói.
Ninh Trí Viễn nhìn anh: “Anh định ngồi đây không đi à?”
Sầm Trí Sâm: “Đợi em ngủ rồi mới đi.”
Ninh Trí Viễn lười nói thêm: “Muốn ngồi thì cứ ngồi.”
Quay lưng đi, cậu nhắm mắt yên lòng chìm vào giấc ngủ, không để ý đến người sau lưng nữa.
Sầm Trí Sâm ngồi dựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn cậu chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Ninh Trí Viễn, tâm trạng phập phồng suốt đêm của anh lúc này rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Sáng, tám giờ kém, Ninh Trí Viễn vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng Sầm Trí Sâm nói chuyện với bác ở ngoài sân.
Cậu đứng dậy, đẩy cửa phòng ra. Sầm Trí Sâm nghe tiếng động liền quay lại: “Dậy rồi à? Còn sớm mà, sao không ngủ thêm?”
Ninh Trí Viễn khoanh tay nhìn anh: “Sầm tổng cả đêm không ngủ sao?”
“Không, cũng vừa mới dậy.” Sầm Trí Sâm cười hỏi: “Ăn sáng nhé?”
“Đi mua bánh ngọt.” Ninh Trí Viễn hất cằm, vẫn đang nghĩ về lời Sầm Trí Sâm nói ngày hôm qua.
Sầm Trí Sâm: “Được rồi. Em rửa mặt thay quần áo rồi ta đi bây giờ luôn.”
Lúc Ninh Trí Viễn ra khỏi phòng lần hai, bác đi rồi chỉ còn Sầm Trí Sâm đang đợi cậu ở ngoài.
Cậu thay áo sơ mi và quần tây bình thường, tóc trên trán còn dính nước, Sầm Trí Sâm đưa khăn tay cho cậu nhưng cậu không nhận: “Không cần đâu, xíu là khô thôi.”
Sầm Trí Sâm nhìn cậu hai giây, sau đó giúp cậu vuốt lại mái tóc hơi dài ra sau, để lộ vầng trán mịn màng.
Ninh Trí Viễn đút hai tay vào túi quần, thản nhiên đứng im để mặc cho anh làm.
Ánh mắt của Sầm Trí Sâm đảo quanh khuôn mặt đang cười của cậu: “Đi nhé?”
Ninh Trí Viễn nhìn cây long não trong sân: “Tối qua anh nói, anh có muốn đo lại không?”
Sầm Trí Sâm: “Bây giờ?”
“Ừ.” Ninh Trí Viễn cũng nóng lòng muốn thử: “Chúng ta làm ngay đi.”
Họ cùng nhau đi đến chỗ cái cây, cùng dang tay ra. Lúc ôm, đầu ngón tay chạm vào nhau, miễn cưỡng ôm trọn thân cây, hai người ngửa đầu, những cành cây lưa thưa đổ bóng dịu dàng.
Sau đó hai người bật cười.
“Đáng lẽ nên mang theo máy ảnh, chụp Sầm tổng một tấm, cho mọi người trong Sầm An xem, sẽ chấn động cho xem.” Ninh Trí Viễn cười nói.
Sầm Trí Sâm: “Cũng được thôi, anh lấy mấy ảnh ra.”
“Thật?” Ninh Trí Viễn nghe cũng ngạc nhiên lắm: “Anh mang máy ảnh theo à?”
Sầm Trí Sâm gật đầu: “Giờ lúc nào anh cũng mang theo, em muốn chụp ảnh lúc nào cũng được.”
“Ồ.” Ninh Trí Viễn giục anh: “Vậy anh lấy máy ảnh rồi đi.”
Sau đó, họ ra ngoài. Sáng sớm đi dọc theo con đường vắng đến trung tâm thị trấn. Ở đây náo nhiệt hơn nhiều, có chợ, trường học, bệnh viện và các địa điểm công cộng đều tập trung ở đầu mấy con phố. Tiệm bánh kẹo Ninh Trí Viễn muốn ăn nằm ở cuối con phố chính, hai bên đường có nhiều cửa tiệm nho nhỏ bán các loại đồ ăn sáng.
Họ mua xong thì đứng ăn trên vỉa hè, anh một miếng tôi một miếng chén sạch.
“Cũng được nhỉ, nhưng mùi vị vẫn khác so với hồi nhỏ.” Ninh Trí Viễn liếm môi, tâm trạng thay đổi, đột nhiên cậu nhớ hồi nhỏ mình đâu có thích mấy bánh kẹo ngọt này. Do có lần cậu và Sầm Trí Sâm xảy ra chiến tranh lạnh, sau đó anh cậu cố ý mua mấy món đồ ngọt này về dỗ, từ đó về sau cậu không thể quên được hương vị đó luôn.
Nghĩ về những ký ức đó, Ninh Trí Viễn không khỏi bật cười.
Nghe bên cạnh có tiếng “tách”, Sầm Trí Sâm chụp lại vẻ mặt của cậu vừa rồi. Anh hỏi: “Em nghĩ đến chuyện vui gì à?”
“Ừm.” Ninh Trí Viễn để anh chụp, híp mắt ăn nốt miếng cuối cùng: “Đúng là rất vui.”
Ngày trước cậu luôn ghét cái mặt khó ưa của Sầm Trí Sâm, nhưng gần đây cậu càng nghĩ nhiều hơn về mặt tốt của người này, có rất nhiều chuyện cậu đã cố tình bỏ qua hoặc quên mất.
Nếu có thể nhớ được nhiều hơn thì tốt biết mấy.
Cậu không muốn nói thêm nên Sầm Trí Sâm cũng không gặng hỏi. Ăn sáng xong, nhìn đồng hồ, hơn tám giờ sáng, anh phải làm công chuyện trước.
Mộ của ông bà ở trên một ngọn núi gần đó, mỗi mười năm sẽ tu sửa một lần. Bác họ thuê giúp nhân công có tay nghề, Sầm Trí Sâm trả tiền công gấp ba lần, đối phương đồng ý sẽ hoàn thành công việc trước khi họ rời đi vào ngày mai.
Hai người ở trên núi đến chiều, xác định không còn việc gì mới để bác họ ở lại tiếp tục giám sát công việc rồi xuống núi trước.
“Chỗ này trước đây là một ngọn núi hoang, bây giờ thì khác rồi.” Xuống núi, Ninh Trí Viễn vừa nói vừa nhìn quanh rồi giơ máy ảnh lên chụp.
“Sau này đều được ký hợp đồng.” Sầm Trí Sâm bảo cậu nhìn đằng trước: “Vườn cây ăn trái phía trước là của gia đình bác.”
Ninh Trí Viễn gật đầu.
Ngọn núi hoang trong trí nhớ đầy cỏ dại giờ đã xanh tươi. Điều kỳ lạ là cậu vẫn nhớ nơi cậu và Sầm Trí Sâm thường chơi ở đây khi còn nhỏ, bao năm rồi vẫn nhớ đường.
Lúc đó cậu còn chưa cao bằng mấy cây cỏ dại, ngồi xuống là không tìm được, cho nên mỗi lần chơi trốn tìm với Sầm Trí Sâm, đa số là cậu thắng, cậu thích chơi trò này nhất, ngày nào cũng nài nỉ Sầm Trí Sâm chơi cùng, cậu trốn trong bụi cỏ, núp nhìn anh trai mình không biết chán.
Nghĩ tới đây, Ninh Trí Viễn đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Sầm Trí Sâm nhướng mày.
Ninh Trí Viễn chợt cười, đáng tiếc là trò chơi đó bây giờ không còn chơi được nữa.
Xuống núi đã hơn một giờ chiều, họ quay lại trung tâm thị trấn ăn trưa, rồi tìm một quán trà ngồi uống trà trò chuyện để một buổi chiều nhàn nhã hiếm hoi trôi qua như vậy.
Quán trà này được xây cạnh con kênh chảy qua cả thị trấn. Họ ngồi bên cửa sổ cạnh dòng nước trên tầng hai của quán, vừa uống trà vừa nghe ông già chơi đàn nhị ở tầng dưới.
Nắng tắt, gió hiu hiu, thời gian trôi chậm.
Ninh Trí Viễn đang tự tay pha trà một cách vô cùng thích thú, Sầm Trí Sâm giơ máy ảnh lên chụp phong cảnh ngoài cửa sổ một lát. Anh nhìn về, lướt từ mắt đến môi Ninh Trí Viễn, đến ngón tay thon dài sạch sẽ của cậu, lòng anh rung động: “Trí Viễn.”
“Hửm.” Ninh Trí Viễn đáp nhưng vẫn tập trung mà không ngước mắt lên.
“Lần sau.” Sầm Trí Sâm hỏi: “Khi nào chúng ta có thể gặp lại?”
Ninh Trí Viễn cười nói: “Anh, sao anh cứ xoắn xuýt chuyện này mãi vậy? Lần này còn chưa xong đã nghĩ tới lần sau?”
Sầm Trí Sâm cũng không biết sao mình cứ nghĩ mãi những chuyện này, trong lòng nóng bừng như nhóm lửa, anh phải cố hết sức kiềm chế bản thân mới có thể cư xử bình thường, không mất bình tĩnh.
Giống như đêm qua, sau khi hiểu rõ tình cảm của mình, anh hiếm khi mất ngủ, tất cả những gì anh nghĩ đều là Ninh Trí Viễn, trước đây và bây giờ, dù đang ở bên cạnh hay ở trước mặt, lúc nào anh cũng nghĩ về cậu.
Nếu nhất định phải nói thì thời gian anh và Ninh Trí Viễn ở bên nhau quá ít. Là anh em cùng lớn lên, nhưng ngoài những năm tháng tuổi thơ thì họ đã xa cách hơn mười năm, sau này quan hệ cũng không tốt, nảy sinh nhiều mâu thuẫn và ngăn cách sâu sắc, ngay cả cái gật đầu chào hỏi nhau cũng hiếm, còn không bằng người lạ. Anh rất luyến tiếc.
Không thể níu kéo quá khứ, thì ta bù đắp ở tương lai.
Cho nên bây giờ anh muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cậu, dù không làm gì chỉ cần ngồi uống một tách trà và trò chuyện thôi cũng được.
“Lần sau lúc nào chúng ta có thể gặp lại?” Sầm Trí Sâm vẫn kiên trì.
Ninh Trí Viễn: “Nếu không bận việc…”
“Sau này hay là gặp nhau ít nhất hai lần một tuần đi. Bận đến đâu cũng phải ăn cơm chứ.” Sầm Trí Sâm đề nghị.
Ninh Trí Viễn cười thành tiếng: “Sầm tổng độc đoán thế? Anh nói vậy thì tôi nhất định phải đồng ý à?”
Sầm Trí Sâm nhìn cậu: “Được không?”
Ninh Trí Viễn bị ánh mắt của anh đánh bại: “Được rồi, tôi sẽ cố hết sức.”
Sầm Trí Sâm khẽ gật đầu coi như cậu đã đồng ý.
Ninh Trí Viễn rót trà đã pha ra, đưa cho anh một tách: “Thêm ít táo đỏ vào Lão Bạch Trà để hạ hoả.”
Sầm Trí Sâm: “Hạ hỏa?”
Trong mắt Ninh Trí Viễn đầy vẻ trêu chọc: “Thử xem.”
Sầm Trí Sâm hiểu ý cậu, bối rối nhận tách trà.
“Rất ngon.” Sau khi nhấp một ngụm, anh nhận xét một cách khách quan.
“Tôi cũng thấy vậy.” Ninh Trí Viễn vui vẻ nói, tiếp tục pha chén trà khác.
Sầm Trí Sâm nhìn theo chuyển động của tay cậu, không nỡ rời mắt.
“Anh lắng nghe xem.” Ninh Trí Viễn đột nhiên nhắc anh.
Âm thanh du dương của đàn nhị truyền đến từ tầng một, một giai điệu rất quen thuộc. Ninh Trí Viễn ngâm nga theo, giọng hát trầm mà từ tính. Sầm Trí Sâm lắng tai nghe, ngay cả động tác uống trà cũng vô thức chậm lại.
Đó là bài hát “Ngọt Ngào”, một bài hát cổ điển.
Hồi đó hai người cùng nhau xem phim, cũng là ở đây. Lúc đó Ninh Trí Viễn chắc chỉ mới sáu bảy tuổi, còn Sầm Trí Sâm mới mười tuổi, vào một buổi chiều hè không có gì làm nên họ đi thuê đĩa phim hoạt hình hôm trước chưa xem xong. Về mới phát hiện trong đống đĩa có một bộ phim lãng mạn cho người lớn.
Con nít hay tò mò nên đã cho đĩa vào máy chiếu.
Ninh Trí Viễn không hiểu, nhưng Sầm Trí Sâm đã có thể hiểu được câu chuyện và cảm xúc trong phim. Có một cảnh tình cảm, anh vô thức giơ tay lên che mắt em trai, Ninh Trí Viễn nào có chịu để vậy, vặn tay anh, nói cho cậu xem.
Kết quả cậu cũng không hiểu nên mới đu theo Sầm Trí Sâm hỏi người trong phim đang làm gì.
Lúc đó, Sầm Trí Sâm tập trung suy nghĩ, giả vờ nghiêm túc trả lời cậu: “Họ đang hát về tình yêu.”
Đó là lần đầu tiên Ninh Trí Viễn biết đến từ “yêu”.
Qua nhiều năm, cậu quên mất nội dung phim lúc đó rồi, chỉ nhớ nắng chiều rất giống hôm nay, lúc lòng bàn tay của anh trai chạm vào mắt cậu hơi nhột, và câu “hát về tình yêu” của Sầm Trí Sâm.
Sau đó là giai điệu của bài hát này, nó vẫn luôn đọng trong trí nhớ cậu.
Ngước mắt nhìn nhau mỉm cười, kỷ niệm xưa không cần nói đều hiểu rõ.
Trong chốc lát, Sầm Trí Sâm nhìn thấy quang ảnh lặng lẽ lướt qua trong mắt Ninh Trí Viễn, nụ cười trong mắt cậu hoà trong mắt anh, giai điệu cậu ngâm nga dường như bị những cảm xúc đó lên men đặc quánh.
Anh cứ nhìn mãi không muốn rời mắt.
Hoàng hôn dần buông, con kênh dần bị ráng chiều bao phủ, Ninh Trí Viễn đặt tách trà xuống: “Chúng ta về thôi.”
Họ sánh vai xuống cầu thang, sàn gỗ kêu cót két dưới chân, tâm trạng cũng lên lên xuống xuống.
Ra khỏi quán trà mới phát hiện trời đang mưa, mưa phùn nhẹ, lất phất nên không ai để ý đến, họ không tăng tốc mà thong dong đi về. Dọc đường, họ thưởng thức cảnh phố trong mưa của trấn nhỏ Giang Nam và thỉnh thoảng chụp vài tấm ảnh.
Sau đó, Sầm Trí Sâm nhận điện thoại từ trợ lý báo cáo công việc, vừa nói vừa đi được nửa đường.
Ninh Trí Viễn đi cạnh anh, quay qua nhìn anh mấy lần. Trong cơn mưa phùn, khuôn mặt ướt nhẹp của Sầm Trí Sâm càng đẹp trai hơn, lông mày hơi chau lại, lạnh lùng hơn đôi chút, Ninh Trí Viễn không thích biểu cảm này của anh lắm, thoáng đi chậm lại.
Sầm Trí Sâm tập trung vào cuộc điện thoại, anh không phát hiện Ninh Trí Viễn đã tụt lại phía sau, kéo dài khoảng cách.
Đến khúc quanh, Ninh Trí Viễn lùi về sau một bước, xoay người núp sau sân tường.
Sầm Trí Sâm hoàn toàn không để ý, vẫn nói chuyện điện thoại, tiếp tục đi về phía trước.
Ninh Trí Viễn nhìn bóng lưng anh đi, rồi nhìn xung quanh.
Nơi này rất quen thuộc, cũng là nơi cậu thường chơi trốn tìm với Sầm Trí Sâm khi còn nhỏ. Nhiều năm qua mà nơi này vẫn không có thay đổi gì mấy, khoảng sân gần đó chắc được sửa lại rồi nhưng nhìn vẫn giống hồi trước.
Trước mặt là tường rào cao hơn hai mét, lúc nãy tới, cậu thấy cửa sân khép hờ, chắc bị bỏ hoang từ lâu.
Sầm Trí Sâm chắc sẽ nhanh chóng phát hiện cậu biến mất và quay lại tìm, vậy thì sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Trong lòng nảy sinh ý nghĩ xấu xa, Ninh Trí Viễn nhếch môi, chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên, treo máy ảnh lên cổ.
Đạp lên đoạn tường thấp hơn bên cạnh leo lên, nhảy vào trong sân.
Trời mưa làm nền trơn, lúc nhảy xuống chân không vững, cảm giác mắt cá chân trái hơi nhói, chắc bị trật rồi. Ninh Trí Viễn nhắm mắt ngồi xổm tại chỗ một lúc. Đợi cơn đau qua đi, cuối cùng cậu cũng đứng dậy nhìn xung quanh.
Đúng là sân bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, đồ đạc cũ bị bỏ rơi vương vãi khắp nền.
Cậu dựa vào cái bàn nhìn sạch nhất bên tường, ngẩng đầu nhìn thì thấy trên tường có một vết nứt lớn, có thể nhìn thấy đầu ngõ bên ngoài.
Thỉnh thoảng có người đi bộ qua lại làm nước bắn tung tóe trên con đường lát đá xanh, trùng khớp với hình ảnh trong trí nhớ của cậu.
Sầm Trí Sâm gọi cho cậu, cậu không bắt máy mà cầm điện thoại trong tay, lặng lẽ cảm nhận tiếng rung của điện thoại cho đến khi máy tự tắt.
Lần thứ hai, lần thứ ba.
Cậu thấy bóng người Sầm Trí Sâm qua khe nứt trên tường đang sải bước tới, bước chân của người đàn ông vội vã và rất nhanh, mặt mày căng thẳng, lo lắng và sốt ruột. Cuối cùng anh dừng ở đầu ngõ trước ngôi nhà này, lưỡng lự không biết đi lối nào để tìm cậu.
Ninh Trí Viễn nhìn không chớp mắt, giọt mưa đọng trên lông mi rung rung, đôi mắt đen sâu thẳm bình tĩnh, chỉ còn lại bóng dáng của Sầm Trí Sâm.
Cậu giơ máy ảnh lên, mở lens và nhắm vào người ở ngoài bức tường.
Thật ra chỉ mới có vài phút thôi nhưng lại có cảm giác như rất lâu.
Ninh Trí Viễn nhìn người trong camera ngoài bức tường, trong đầu cậu thoáng qua rất nhiều chuyện trong quá khứ, lướt qua một lượt ký ức từ nhỏ, tốt, xấu, vui, buồn, tất cả đều liên quan đến Sầm Trí Sâm.
Cảnh cuối cùng là cảnh cậu được Sầm Trí Sâm ôm trong hai đêm mưa cộng với trận cuồng nhiệt cực lạc.
Giọng Sầm Trí Sâm vang lên ngoài tường: “Trí Viễn, em ở đâu? Ra đây!”
Người đàn ông bắt đầu đẩy cửa của vài sân gần đó, liên tục gọi tên Ninh Trí Viễn.
Ban đầu, lúc phát hiện không thấy Ninh Trí Viễn đâu, đúng là anh hơi hoảng thật, sau anh mới nhận ra cậu đang cố tình trốn, giống như trò chơi mà họ từng chơi ngày bé, cậu trốn và muốn anh đi tìm.
“Trí Viễn, ra đi, đừng đùa nữa, mưa to rồi này, chúng ta về thôi.”
Sầm Trí Sâm tiếp tục gọi, nghe giọng có chút mệt mỏi.
Hồi lâu, Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đặt máy ảnh xuống, đứng thẳng, chịu đựng cơn đau ở chân, khó khăn bước về phía cổng sân.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Sầm Trí Sâm đã đứng ở bên ngoài, anh muốn đẩy cửa vào, ánh mắt hai người chạm nhau, cùng một vẻ bất ngờ, trong mắt chất chứa tình cảm.
“Em làm gì thế?” Sầm Trí Sâm khàn giọng hỏi.
“Chỉ là một trò chơi thôi mà.” Ninh Trí Viễn nói: “Xin lỗi, để anh tìm lâu như vậy.”
Hai người im lặng nhìn nhau, Sầm Trí Sâm bước lên, làm chuyện mà trước đây anh muốn làm – Anh vươn tay ôm chặt Ninh Trí Viễn.
***