Chương 36: Lại cược
Agus: Cược quài zẫy. Anh em nhà này bị nghiện hay sao á =)))
—
Sầm Trí Sâm nhìn cậu. Sau cuộc yêu Ninh Trí Viễn vẫn hơi lười, nhưng lời nói của cậu lại là để nhắc nhở mình rằng trò chơi đã kết thúc.
Giống như một trò đùa khiến người ta không biết có thật không.
Sầm Trí Sâm vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve má cậu: “Muốn kết thúc thật à?”
Ninh Trí Viễn nghiêng đầu cười: “Thử một lần đủ rồi, làm nhiều sẽ chán.”
Cậu cố ý chọc vào niềm vui của anh, Sầm Trí Sâm biết Ninh Trí Viễn cố ý, nhưng anh không làm gì được.
“Kết thúc thôi.” Ninh Trí Viễn lại nói.
“Thôi vậy.” Sầm Trí Sâm rút tay về, cụp mắt xuống, mân mê đầu ngón tay, mỉm cười: “Vậy thì kết thúc.”
Trò chơi này kết thúc, thì trò chơi khác tiếp tục.
Săn và bị săn, ai là thợ săn, ai là con mồi vẫn chưa biết đâu.
Ban đầu họ định ở lại hòn đảo này một đêm, nhưng bây giờ đổi ý rồi.
Sầm Trí Sâm gọi điện cho Thang Thư Kiệt nhờ hắn sắp xếp trực thăng tới đón họ. Thang Thư Kiệt ở đầu dây bên kia cười quái dị: “Eo, tôi tưởng cậu và em trai cưng của cậu đến đó hưởng thụ cuộc sống riêng của hai người chứ, sao bỏ về vậy? Đại thiếu gia, mộng tưởng thành thật rồi chứ?”
“Chưa.” Sầm Trí Sâm cài lại từng chiếc cúc áo sơ mi bị Ninh Trí Viễn cắn bung, bình tĩnh nói: “Tôi cũng muốn vậy, mà còn phải xem ai kia có cho tôi cơ hội hay không.”
Ninh Trí Viễn nghe giọng hờn dỗi của anh, liếc anh một cái, chiếc cúc dưới cùng của áo sơ mi bị rơi mất, chắc lọt mất trong lúc làm tình. Anh nhét một bên vạt áo vào quần, để nửa kia bên ngoài, trông côn đồ không chứ.
“Lớn chút sẽ tốt hơn. Lớn mới làm em hiểu thế nào là thoải mái thật sự.”
“Đẹp quá.”
“Đặc quá.”
“Ngọt lắm.”
“Cơ thể em rất nhạy cảm, rất thích hợp để tận hưởng khoái cảm tuyến tiền liệt.”
Từng chữ đều là những lời người này rót vào tai cậu bằng chất giọng khàn đặc, đây mới là bộ mặt thật của Sầm Trí Sâm.
Sầm Trí Sâm cúp điện thoại, quay người thì bắt gặp ánh mắt đánh giá của Ninh Trí Viễn, anh nhướng mày.
Ninh Trí Viễn chỉ cười, nhắc anh: “Đi thôi, đừng để trời lại mưa.”
Sầm Trí Sâm thản nhiên gật đầu, hạ mui xe xuống và khởi động xe.
Xe chạy về, Ninh Trí Viễn không nói chuyện nữa mà xem lại những bức ảnh chụp tối nay.
Bức nào Sầm Trí Sâm chụp cũng rất đẹp, có thể đăng trên tạp chí nhiếp ảnh chuyên nghiệp hoặc thậm chí đoạt giải.
“Lúc anh chụp thì tập trung hết tình cảm vào đó sao?” Ninh Trí Viễn đột nhiên nghiêng đầu hỏi.
Sầm Trí Sâm nhìn qua, đáp: “Không có.”
“Thật không?” Ninh Trí Viễn không tin: “Nhưng tôi nghe người ta nói nhiếp ảnh gia phải bỏ cảm xúc vào những thứ trong ống kính thì mới chụp được những bức ảnh có hồn.”
“Anh không phải nhiếp ảnh gia.” Sầm Trí Sâm sửa lại cho đúng: “Anh chỉ là một người đam mê nhiếp ảnh, cái em nói quá ảo, chưa chắc là thật.”
“Phải nói anh lý trí hơn tình cảm.” Ninh Trí Viễn không hoàn toàn đồng tình với quan điểm của anh.
“Thế à?” Sầm Trí Sâm hỏi.
Ninh Trí Viễn suy nghĩ hai giây rồi nói: “Không hoàn toàn.”
Cậu luôn lý trí, nhưng vẫn có những ngoại lệ, và Sầm Trí Sâm chính là ngoại lệ.
Chẳng qua là cậu rất giỏi ngụy trang, chỉ cần muốn, cậu có thể dễ dàng ngụy trang thành một người bình thường lý trí và điềm tĩnh.
Thậm chí có nhiều lúc ngay cả cậu cũng có thể tự lừa cả mình.
Sầm Trí Sâm lại nhìn cậu, Ninh Trí Viễn không muốn giải thích thêm, lắc đầu.
Sầm Trí Sâm thay đổi ý định: “Lúc chụp người sẽ như vậy”
“Chụp người?” Ninh Trí Viễn nhớ hôm qua cậu hỏi anh, anh trả lời trước đó anh chỉ chụp cảnh.
Ninh Trí Viễn đã rõ. Cậu hỏi thẳng: “Lúc anh chụp tôi?”
“Ừm.” Sầm Trí Sâm bình tĩnh nói: “Mỗi lần chụp khuôn mặt và cơ thể em, anh đều nghĩ đến lúc em lên đỉnh sẽ như thế nào.”
“Chỉ vậy thôi?” Ninh Trí Viễn cười lạnh: “Bây giờ anh biết rồi à?”
“Biết rồi.” Sầm Trí Sâm gật đầu: “Nếu có cơ hội, có thể tiếp tục khám phá.”
Ninh Trí Viễn vô cùng vui vẻ, tựa như sau đêm nay, cậu có một cái nhìn mới về bản chất và tính cách của Sầm Trí Sâm.
“Được thôi, tuỳ anh.”
Về khách sạn là hai giờ sáng.
Trước khi chia tay trên con đường ván, Sầm Trí Sâm chặn Ninh Trí Viễn lại, hỏi cậu: “Trí Viễn, lần sau vẫn chơi trò này chứ?”
Ninh Trí Viễn nhìn bông hoa chớm nở trên bụi cây sát bên, liền đưa tay hái, khóe môi nhếch lên: “Có hứng thú thì nói sau.”
Về đến phòng, cậu đi thẳng vào phòng tắm, cởi hết quần áo bẩn rồi đứng trần truồng trước gương.
Từ cổ xuống ngực, thậm chí trên đùi đều có vết hằn, bị cắn véo, những vết đỏ tươi lờ mờ giống như bị đóng dấu độc quyền.
Ninh Trí Viễn nhìn mình trong gương, giơ tay lên chậm rãi chạm vào.
Chưa từng có ai dám để lại nhiều dấu trên cơ thể cậu như vậy, Sầm Trí Sâm là người đầu tiên.
Cậu chạm vào từng chỗ, hồi tưởng lại ánh mắt, biểu cảm, nhịp thở, thậm chí cả mùi cơ thể của Sầm Trí Sâm, mùi nước hoa quyện với mùi tanh mặn của hormone, nồng nặc và kích thích.
Và cả sự mất kiểm soát trên khuôn mặt của Sầm Trí Sâm khi cậu nhất quyết gọi anh là “anh trai”.
“Hai mươi hai, hai mươi ba…”
Cậu lặng lẽ đếm dấu vết trên người mình, tổng cộng có hai mươi ba dấu với mức độ khác nhau, Sầm Trí Sâm đúng là một con chó.
Đứng dưới vòi sen, để nước nóng xối rửa, Ninh Trí Viễn lại vuốt ve cơ thể mình, giống như cách Sầm Trí Sâm vuốt ve cậu trong xe.
Nhắm mắt lại, tưởng tượng như đang được anh ôm, vành tai tóc mai chạm nhau, triền miên điên cuồng.
Khoảng tám giờ sáng, Ninh Trí Viễn vào nhà ăn khách sạn, mấy chị em Thang Thi Kỳ đang ăn sáng, trông thấy cậu từ xa thì vẫy tay ra hiệu cho cậu đến ngồi cùng cô.
Ninh Trí Viễn trước tiên là đến quầy buffet lấy đồ ăn, đang định rót cà phê, chợt nhớ Sầm Trí Sâm hôm qua có dặn: “Nếu ngủ không ngon thì đừng uống.” Thế là cậu đổi ý, lấy một cốc sữa bên cạnh.
Cậu đi tới ngồi xuống cùng đám Thang Thi Kỳ, thấy tinh thần mọi người đều sa sút, cậu cười hỏi: “Tối qua tiệc tan lúc mấy giờ? Tối không ngủ mà sáng nay còn dậy sớm được? Thần kỳ thế.”
“Chốc nữa định đi lặn nè, chơi ở đó một ngày luôn nên phải đi sớm.” Thang Thi Kỳ đề nghị: “Cậu đi chung không?”
“Đi thì đi.” Ninh Trí Viễn thản nhiên nói.
“Wow, anh đẹp trai, tối qua đi chơi ở đâu vậy? Nhiệt tình thế trời?” Cô gái ngồi đối diện chú ý đến vết đỏ trên cổ cậu, chớp mắt, cười trêu ghẹo.
Thang Thi Kỳ nghe vậy thì nghiêng người nhìn qua, ngạc nhiên thốt lên: “Hèn chi cả ngày hôm qua không thấy cậu, cũng không dự tiệc. Trốn đi đâu chơi? Bị cắn ác thế? Chả nhẽ tìm được một cô em nước ngoài nóng bỏng?”
Sau một đêm, dấu vết trên cổ Ninh Trí Viễn càng rõ hơn, nhất là khi cậu ngồi dưới ánh nắng, khó mà giấu.
Ninh Trí Viễn không hề né tránh, thản nhiên để họ xem. Cậu cười nói: “Không phải cô em nước ngoài, nhưng quả là rất nóng bỏng.”
Thang Thi Kỳ tặc lưỡi: “Vui thế sao cậu lại bò dậy sớm vậy? Cũng không dẫn người ta đi ăn sáng cùng?”
“Dậy sớm được chứng tỏ tớ rất khoẻ mạnh.” Ninh Trí Viễn uống một hớp sữa rồi nói tiếp: “Còn ăn chung thì không cần. Tình một đêm thôi, không phải yêu đương.”
Thật ra sáng nay cậu cũng muốn gọi Sầm Trí Sâm đi cùng, qua phòng anh thì không thấy ai mà cậu cũng lười tìm nên đi thẳng đến nhà ăn luôn.
Ninh Trí Viễn đổi chủ đề, hỏi Thang Thi Kỳ: “Cậu thì sao? Đồ chơi mới sao rồi? Cũng đâu thấy cậu dẫn theo? Chán nhanh thế, hay bị anh cậu cầm gậy đánh uyên ương?”
“Đừng nói nữa.” Thang Thi Kỳ nhìn quanh như tên trộm để chắc chắn rằng anh trai cô và bạn bè của ảnh không ở gần, rồi nhanh chóng hạ giọng: “Cậu nói nữa là bị anh tớ nghe đấy, hai đứa chúng tớ sẽ bị đánh thật đó.”
Ninh Trí Viễn nghe vậy hơi ngạc nhiên: “Lần này cậu nghiêm túc đấy à?”
Thang Thi Kỳ: “Ai cần cậu lo.”
Một người chị em khác của cô vạch trần: “Thật chứ sao không, đang yêu đó. Bả đang ước anh bả kết hôn lẹ lẹ để không rảnh xen vào chuyện của mình để bả muốn làm gì thì làm đó.”
Ninh Trí Viễn cười: “Thế cũng được.”
Thang Thi Kỳ trợn mắt: “Cậu biết cái gì. Cậu tưởng ai cũng gieo tình ở khắp chốn như mình à. Cậu đó, nếu ai mà yêu cậu nhất định sẽ bị cậu tổn thương.”
Ninh Trí Viễn: “Nào đó? Cậu đừng đổ oan cho tớ nha.”
Lúc Sầm Trí Sâm và Thang Thư Kiệt đi tới, vừa lúc nghe được hai câu cuối cùng.
“Gieo tình khắp nơi cũng đừng hòng để ý đến Thi Kỳ.” Thang Thư Kiệt bước tới cảnh cáo Ninh Trí Viễn, vừa dứt lời thì nhìn thấy dấu trên cổ cậu, hắn nghẹn họng, vô thức quay đầu nhìn Sầm Trí Sâm.
Nhưng Sầm Trí Sâm và Ninh Trí Viễn đều không để ý đến hắn.
Sầm Trí Sâm ngồi xuống cạnh Ninh Trí Viễn, nhìn ly sữa trước mặt: “Hôm nay không uống cà phê à, rất tự giác.”
Ninh Trí Viễn chống cằm nhìn anh, mỉm cười: “Tôi muốn uống gì thì uống đó.”
Thang Thư Kiệt nhìn trời, hôm qua hai người đi với nhau từ sáng sớm, mãi đến hơn hai giờ sáng mới về, Ninh Trí Viễn không thể ra ngoài hẹn người khác được nhỉ?
…Cầu cho trái tim chú Sầm khoẻ mạnh.
Thang Thi Kỳ không chịu nổi anh trai mình: “Trí Viễn không có để ý em. Anh nghĩ gì vậy?”
Thang Thư Kiệt cười trừ: “Chắc anh nhìn lộn rồi.”
Sầm Trí Sâm cuối cùng cũng chú ý đến hắn, ăn nói rất không khách khí: “Người gieo tình khắp chốn kia chắc là cậu đó.”
Ninh Trí Viễn cười hùa: “Dù sao cũng không phải tôi, tôi sẽ không bao giờ lấy danh nghĩa tình yêu mà lừa gạt tình cảm con gái.”
Thang Thư Kiệt: “…”
Thôi được rồi, đúng là hắn thích “yêu” người khác nhiều hơn.
Mấy cô gái cười lớn.
Thang Thư Kiệt nín họng luôn. Trong tình huống này, Sầm Trí Sâm và Ninh Trí Viễn liên thủ nhắm vào hắn, đã nhiều năm chưa từng xảy ra chuyện này, sao hắn có giảm giác không đúng ở đâu thế nhỉ?
Mấy chị em Thang Thi Kỳ ăn sáng xong thì về phòng thay đồ, Thang Thư Kiệt ngồi đó mấy phút cũng bị vợ chưa cưới gọi điện giục đi.
Chỉ còn lại Ninh Trí Viễn và Sầm Trí Sâm, họ chuyển sang chiếc bàn nhỏ dành cho hai người bên cạnh.
“Anh dậy hơn một tiếng rồi, thấy em chưa dậy nên cũng không làm phiền, thế là ra biển dạo.” Vừa ăn, Sầm Trí Sâm vừa giải thích với cậu tại sao anh không có trong phòng sáng nay.
“Sáu giờ hơn anh dậy rồi á?” Ninh Trí Viễn tò mò hỏi anh: “Sao thế? Sầm tổng cũng mất ngủ à?”
Sầm Trí Sâm cắt xúc xích, thản nhiên nói: “Không phải, một mình khó ngủ thôi.”
Tối qua về phòng, anh đi tắm và thay quần áo, đợi đến khi đèn trong phòng Ninh Trí Viễn tắt rồi anh mới tắt đèn đi ngủ.
Nhưng anh lại không thấy buồn ngủ, trong đầu cứ nghĩ đến Ninh Trí Viễn, cơ thể cậu, khuôn mặt cậu, dáng vẻ khi đắm chìm trong tình dục và cả đôi mắt đa tình nữa.
Sầm Trí Sâm rất hiếm khi mất ngủ, dù trong công việc có nan giải đến đâu, anh cũng không thấy phiền thế này, không ai có thể quấy rầy tâm trạng của anh kiểu vậy, chỉ có Ninh Trí Viễn là người duy nhất.
Anh làm thợ săn, nhưng Ninh Trí Viễn cũng giăng bẫy để anh sập vào, thậm chí anh còn lún sâu hơn.
“Ồ.” Ninh Trí Viễn hiểu ra: “Là do tôi.”
Sầm Trí Sâm không phủ nhận: “Ừ, biết là tốt.”
Anh nhìn cổ Ninh Trí Viễn, nhắc nhở: “Cổ kìa, em không ngại bị người ta nhìn à?”
“Làm cũng làm rồi, sợ bị người khác nhìn thấy giống như bịt tai trộm chuông vậy.” Ninh Trí Viễn không thèm để ý: “Hơn nữa, không ai biết đối tượng cuồng hoang với tôi là ai, người ta chỉ cho là tôi hẹn hò với người nóng bỏng cuồng nhiệt thôi.”
Không chỉ mình cậu, mà người đối diện với cậu – trên người Sầm Trí Sâm đang mặc áo sơ mi cũng có dấu vết do cậu để lại, nhất là trên vai, vết cào, vết cắn giấu dưới lớp vải. Có vẻ như người này vẫn ra dáng một quý ông.
Ninh Trí Viễn hơi hối hận, nếu biết thì cậu nên cắn vài cái trên cổ anh.
“Nãy em nói gì với mấy đứa Thang Thi Kỳ thế?” Sầm Trí Sâm hỏi.
Ninh Trí Viễn: “Nghe được bao nhiêu rồi?”
“Nếu ai yêu em, nhất định sẽ bị em làm tổn thương.” Sầm Trí Sâm nói: “Đại tiểu thư rất biết ăn nói.”
Ninh Trí Viễn: “Anh cũng cho là vậy?”
“Anh không đồng tình.” Sầm Trí Sâm khẽ lắc đầu: “Chưa thử làm sao biết? Mọi thất bại trong dự đoán đều do thiếu tự tin, mà anh không nghĩ em là người gieo tình khắp nơi.”
Ninh Trí Viễn bĩu môi, từ chối bình luận.
Theo cậu, đề bài “yêu cậu” là vô nghĩa trong trường hợp của Sầm Trí Sâm.
“Lát nữa tôi định đi lặn cùng họ.” Ninh Trí Viễn hỏi: “Anh đi không?”
Sầm Trí Sâm sao cũng được: “Cũng không có kế hoạch gì, chúng ta cùng đi.”
Ăn sáng xong họ cũng về phòng thay đồ.
Tạm biệt nhau giữa đường, Sầm Trí Sâm đột nhiên đề nghị: “Trí Viễn, chúng ta đánh cược lần nữa nhé.”
Ninh Trí Viễn: “Cược gì?”
“Như cũ.” Sầm Trí Sâm nói: “Trước khi rời Hawaii, cược là anh có thể khiến em có ý định quan hệ một lần không. Nếu anh thắng, anh sẽ là người quyết định thời gian thực hiện lần cá cược này.”
Ninh Trí Viễn nghe vậy cười nói: “Được thôi. Nhưng tôi phải nhắc anh, tôi định mai sẽ về, e rằng lần này anh sẽ khó thắng đấy.”
“Anh nói rồi, nghĩ thất bại đều là do thiếu tự tin.” Sầm Trí Sâm nhấn mạnh: “Không thử thì làm sao biết được.”
“Thôi được.” Ninh Trí Viễn đồng ý: “Vẫn như cũ, chúc anh may mắn.”
***