Chương 13: Ở lại đi
Trong mắt Ninh Trí Viễn lộ ra vẻ khó hiểu, cậu không hiểu Sầm Trí Sâm vừa nói gì.
“Làm ăn riêng.” Sầm Trí Sâm lặp lại.
“Chẳng phải em không muốn làm việc cho người ta sao? Ra nước ngoài cũng làm việc cho người ta, không bằng tự làm, người ta làm được thì em cũng làm được.”
Ninh Trí Viễn siết chặt chai nước, cậu suy nghĩ một chút: “Tôi không có tiền, chút tiền còn trong túi mà ném xuống nước có khi còn chẳng nghe thấy tiếng nữa là.”
“Em có đầu óc là được.” Sầm Trí Sâm nhắc nhở cậu: “Một tư duy tốt đáng giá ngàn vàng.”
Ninh Trí Viễn cảm thấy buồn cười trước cách ví von của anh: “Cảm ơn Sầm tổng đã đánh giá cao tôi như vậy.”
“Anh nói thật đấy.” Sầm Trí Sâm nghiêm túc nói: “Em có tầm nhìn đầu tư rất tốt. Nếu em không có vốn, anh có thể giúp em huy động vốn, hoặc anh bỏ tiền em chịu trách nhiệm kiếm tiền.”
Ninh Trí Viễn thấy lạ hỏi: “Thế không phải đang làm công cho anh à? Với cả anh thiếu tiền lắm hả? Còn cần tôi giúp kiếm tiền anh nữa?”
“Khác chứ.” Sầm Trí Sâm nói trắng ra: “Em rời Sầm An là vì sự tồn tại của anh khiến em cảm thấy bị bó buộc. Anh bỏ tiền ra đầu tư thì chỉ là nhà đầu tư, sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của em. Anh là LP, em là GP, thế có được không?”
*LP là thành viên góp vốn. GP chịu trách nhiệm quản lí.
“Còn thiếu hay không thiếu tiền, chắc không có ai lại ngại nhiều tiền nhỉ.”
Ninh Trí Viễn hỏi anh: “Anh muốn kiếm tiền? Hay là anh muốn giúp tôi bằng cách này vì cho rằng tôi đang gặp khó khăn? Đây là ý của anh hay của ba?”
“Em phải rạch ròi đến thế à?”
Cách cái bàn dài, Sầm Trí Sâm nhìn vào mắt cậu, Ninh Trí Viễn cũng không né tránh, giống như đang có một cuộc so găng nào đó, anh nhất định phải có được đáp án.
Ngày đó ở nhà họ Sầm, cậu nói với Sầm Thắng Lễ về việc từ chức và đổi họ, Sầm Thắng Lễ cũng hỏi cậu dự định tương lai, tính sẽ cho cậu một số tiền lớn, nhưng Ninh Trí Viễn từ chối.
Chẳng những thế, cậu còn tìm luật sư để chỉnh lý tài sản cố định đã đăng ký trước đó đứng tên cậu rồi trả lại toàn bộ.
Về mặt vật chất, đúng là cậu đã “chiếm hời” của nhà họ Sầm, nếu tiếp tục lấy thứ không nên có, có lẽ cả đời cậu phải thua kém Sầm Trí Sâm.
“Là ý của ba, cũng là ý của anh.” Sầm Trí Sâm cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Ba nói em không muốn nhận thứ gì từ ông ấy, lo em ở bên ngoài sẽ gặp khó khăn. Đề nghị này là do anh nói. Anh biết em không muốn ai bàn tán. Vậy thì đừng đụng vào tiền của ba. Như anh vừa nói, anh sẽ đầu tư. Anh tin vào khả năng của của em, cũng tin vào con mắt của chính mình. Thay vì nói là giúp em, chẳng bằng nói anh sẵn sàng đầu tư tiền vào em.”
Ánh mắt của anh rất chân thành, Ninh Trí Viễn không thể không tin: “…Tôi phải suy nghĩ lại đã.”
Sầm Trí Sâm: “Không vội, em cứ từ từ suy nghĩ.”
Ninh Trí Viễn không nói nữa, mở nắp chai uống hai ngụm nước trái cây, vị ngọt dịu làm tâm trạng rối ren của cậu tan biến.
Sầm Trí Sâm đi tới, nói: “Đến giờ cơm rồi, em muốn đi ăn cùng không?”
Ninh Trí Viễn liếm môi: “Đi thôi.”
Sầm Trí Sâm liếc qua, thấy môi cậu dính màu nước trái cây tươi sáng bóng, anh nở một nụ cười mà mình cũng không nhận ra.
Có một nhà hàng ở tầng trên, cũng là một phần của câu lạc bộ này.
Không muốn bị làm phiền, họ chọn một nhà hàng Tây và đặt phòng riêng.
Có lẽ vì chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến Giáng sinh và năm mới nên nhà hàng được trang trí rất đậm chất lễ hội, trên bàn bày sẵn nến thơm rất phù hợp với không khí. Ninh Trí Viễn ngồi xuống, nhìn xung quanh cười nói: “Ồ, bữa tối dưới ánh nến à.”
Sầm Trí Sâm lật qua thực đơn: “Nếu không muốn, có thể bỏ.”
“Sao phải bỏ?” Ninh Trí Viễn nói: “Tôi thấy rất ổn mà.”
Sầm Trí Sâm ngước mắt lên, nhìn Ninh Trí Viễn tựa hồ có chút hứng thú, anh thấy không có vấn đề gì: “Vậy cứ giữ đi.”
Anh gọi món trước rồi đưa thực đơn cho Ninh Trí Viễn, Ninh Trí Viễn không nhìn mà nói với người phục vụ: “Cứ làm như anh ấy đi.”
Người phục vụ lặp lại yêu cầu của họ, xác nhận rồi rời đi, nhường chỗ cho hai người.
“Theo anh không sợ ăn không quen à?” Sầm Trí Sâm nhắc nhở.
“Không, anh ăn gì tôi cũng ăn được.”
Ninh Trí Viễn như thuận miệng nói, Sầm Trí Sâm nhìn cậu, nghĩ gì đó nhưng không hỏi.
Ninh Trí Viễn dựa vào vẻ mặt của anh đoán được anh đang nghĩ gì, cậu không nói, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp gấp trên cổ tay áo len.
Sầm Trí Sâm biết cậu thích đồ ngọt, cậu cũng biết sở thích của Sầm Trí Sâm.
Khác là Sầm Trí Sâm chỉ nhớ những ký ức xấu hổ của cậu hồi nhỏ, cậu đã quen với việc quan sát Sầm Trí Sâm và luôn như vậy.
Bầu không khí có hơi ảo diệu, Sầm Trí Sâm chống khuỷu tay lên bàn, hai tay chắp trước cằm, mắt nhìn Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn lười biếng dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, dáng vẻ bất cần đời: “Sầm tổng nhìn tôi như vậy là sao?”
“Em đã hẹn hò với bao nhiêu người ở một nơi như thế này rồi?” Sầm Trí Sâm hỏi.
Một câu hỏi bất ngờ, nó là một câu hỏi nằm ngoài dự liệu của Ninh Trí Viễn.
Cậu nhướng mày: “Anh tò mò à?”
Sầm Trí Sâm: “Hỏi thử thôi.”
“Nhiều lắm.” Ninh Trí Viễn nói giữa chừng rồi lại mỉm cười: “Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư nên tôi không thể trả lời.”
Sầm Trí Sâm nhìn anh một lúc, cụp mắt xuống, cầm ly nước chanh trước mặt lên, lắc nhẹ rồi mỉm cười.
“Ừ, vậy thôi.”
“Với anh thì là lần đầu tiên.” Ninh Trí Viễn nói, tự động lượt đi hai chữ “hẹn hò.” “Anh này, lâu lắm rồi chúng ta mới ngồi ăn cùng nhau nhỉ.”
Vì xưng hô này mà Sầm Trí Sâm im lặng một lúc, gật đầu: “Cũng lâu rồi.”
Ninh Trí Viễn “À”. “Vậy hôm nay thật hiếm có.”
Họ vừa ăn vừa trò chuyện. Sầm Trí Sâm nói tình hình sức khoẻ của Sầm Thắng Lễ hai ngày trước, cũng hỏi Ninh Trí Viễn với bố mẹ ruột thế nào.
Thực ra cũng chỉ tìm chuyện để nói thôi, anh vẫn đang học cách tìm ra điểm cân bằng khi ở cùng Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn không nói “không thể trả lời” nữa, Sầm Trí Sâm hỏi gì cũng đáp: “Họ rất dễ sống, nhưng lại hơi câu nệ. Mỗi lần bảo tôi về nhà ăn cơm, họ đều nói trước là Ninh Triết không ở nhà, sợ tôi ngại. Thật ra thì tôi không để ý chuyện này chút nào.”
“Ninh Triết có lẽ cũng vậy, lúc nào rỗi thì em nên về nhà thăm ba thường xuyên hơn.” Sầm Trí Sâm nói.
“Sao anh biết? Anh hỏi cậu ấy rồi à? Hay là anh hiểu rõ em ruột mình? Hai người cũng quen nhau chưa lâu mà đúng không?” Giọng Ninh Trí Viễn có chút trêu đùa, chính cậu cũng không nhận ra lời nói của mình thật ra có chút chua chát.
Sầm Trí Sâm nói: “Vấp ngã một lần, khôn lên một chút.”
Ninh Trí Viễn: “Hả?”
“Trước đây không hòa hợp lắm em trai mình. Rút kinh nghiệm, cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với em trai mới của mình.” Sầm Trí Sâm giải thích, cũng giống như đang nói đùa.
“Được rồi, tôi là cái hố kia được chưa.”
Lần này chua thật.
Sầm Trí Sâm nhếch khóe môi, Ninh Trí Viễn cũng thôi: “Hình như anh đã quên mất anh rất muốn trở thành một người anh tốt, quan tâm đến em trai mình. Thằng quỷ Sầm Thông, anh phải chỉnh đốn nó cho tốt vào.”
Nói đến nhóc quỷ mà ngay cả con chó năm tuổi cũng chán ghét, Sầm Trí Sâm cau mày bỏ cuộc: “Hay là thôi đi.”
Sau đó họ bật cười.
Sầm Trí Sâm thuận miệng đề cập đến chuyện trong công ty, vì Ninh Trí Viễn đã từ chức nên chỉ chọn những gì có thể nói nói: “Anh tính để Trương Sùng thay thế vị trí của em. Anh ta có năng lực thật, chẳng trách em lại để ý anh ta như vậy. Còn trợ lý của em, tuần trước anh đã điều động cậu ấy sang làm trợ lý thứ hai của anh, làm quen một thời gian rồi để cậu ấy theo anh. Trợ lý hiện giờ của anh sẽ được thăng chức làm tổng giám đốc chi nhánh.”
Ninh Trí Viễn ngạc nhiên, Trương Sùng không tệ, trước đây nói đứng cùng phe chỉ là nhất thời, cậu đã rời Sầm An, người thông minh sẽ không đối đầu với Sầm Trí Sâm. Sầm Trí Sâm có thể tín nhiệm cả trợ lý thân cận của cậu mà không hề có chút khúc mắc nào, Ninh Trí Viễn nghĩ, nếu là cậu có lẽ sẽ không tốt bụng đến vậy.
“Anh ta quả thật là khá thông minh và nhanh nhẹn trong công việc, với cả…” Giọng Sầm Trí Sâm dừng lại.
Ninh Trí Viễn hỏi: “Với cả sao?”
Sầm Trí Sâm: “Anh cũng muốn học hỏi phong cách làm việc trước đây của Tiểu Sầm tổng.”
“Ồ.” Ninh Trí Viễn lười nói nên cứ mặc kệ, Sầm Trí Sâm cũng không để ý.
Bên ngoài nhà hàng là một sân thượng rộng, về đêm sẽ tổ chức các buổi hòa nhạc. Họ bước ra khỏi nhà hàng, đi ngang qua và dừng lại lắng nghe một lúc.
Cô gái trên sân khấu đang hát một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng và êm tai, Sầm Trí Sâm nghe nhưng không mấy hứng thú.
Ninh Trí Viễn lại tràn đầy hứng thú, hai tay đút trong túi quần, ngón chân nhịp theo giai điệu, thậm chí còn ngâm nga vài câu trong đoạn cao trào.
I don ‘t wanna look at anything else now that I saw you
(Lúc này người trong mắt em là anh, em không muốn nhìn bất cứ điều gì khác)
I don ‘t wanna think of anything else now that I thought of you
(Bây giờ người trong lòng em là anh, em không còn muốn nghĩ điều gì nữa)
Phát âm rất chuẩn Mỹ, giọng hát trong trẻo và từ tính, rất đặc biệt.
Sầm Trí Sâm lắng nghe, cảm thấy như bị ai đó cào vào tim mình hai cái.
Gió đêm thổi qua, những hạt kim tuyến màu vàng bạc từ sân khấu rơi xuống phía khán giả.
Họ đứng sau đám đông cũng bị dính lây. Ninh Trí Viễn quay người lại, thoáng thấy kim tuyến dính trên vai áo khoác của Sầm Trí Sâm, cậu nghiêng người sang, tự nhiên đưa tay lên giúp anh phủi đi.
Sầm Trí Sâm nghiêng đầu, thấy đốt ngón tay của cậu cọ vào vai mình, ánh mắt anh nhìn về phía khuôn mặt Ninh Trí Viễn: “Trên mặt em cũng có kìa.”
Ninh Trí Viễn tùy ý lau mặt, trong mắt Sầm Trí Sâm hiện lên ý cười: “Vẫn còn.”
Hạt kim sa màu vàng dính trên khóe môi Ninh Trí Viễn, tô lên đôi môi vốn đã đỏ mọng của cậu, dưới ánh đèn đêm càng thêm quyến rũ.
Ninh Trí Viễn khẽ cau mày, tay Sầm Trí Sâm đột nhiên vươn ra, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua môi cậu.
Sự kinh ngạc trong mắt Ninh Trí Viễn chỉ kéo dài trong chốc lát, Sầm Trí Sâm bình tĩnh rút tay về, xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh nhỏ màu vàng sáng.
Chỉ là thoáng qua, anh ngước mắt lên nói với Ninh Trí Viễn: “Hết rồi.”
Ninh Trí Viễn không nói gì: “Về thôi.”
Trước khi lên xe ở bãi đậu xe, Sầm Trí Sâm gọi Ninh Trí Viễn lại: “Trí Viễn, suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của anh, ở lại đây đi.”
Ninh Trí Viễn nhất thời bị cách xưng hô của anh phân tâm, liền gật đầu.
Hai chiếc xe lần lượt ra khỏi bãi đậu xe, chia tay nhau trong đêm.
Lúc rời đi, lời cuối cùng của Sầm Trí Sâm vẫn như cũ: “Lần sau gặp.”
***