Chương 46: Nghỉ ngơi
Hoàng đế đến nơi chấm thi, ngồi vào ghế chủ khảo. Thiếu Sư Thiện Chân Nguyên – người được bổ nhiệm làm Phó Chủ Khảo lần này cung kính dâng quyển thi của tên sĩ tử mà ngài đã dặn lên. Xung quanh ngài, các giám khảo đang lao vào chấm cho kịp thời gian công bố bảng vàng, riêng Biện Chương đế bình thản xem bài thi của hắn.
– Phác Thục Xuyên….
Long nhãn điểm qua cái họ có chút quen mắt, trong lòng bỗng dưng lại nhớ đến cố nhân khi xưa. Ngài biết một người cũng mang cái họ này, chỉ có điều sau khi người đó từ quan liền mất hút, một chút dấu vết cũng không thấy. Lỡ đâu cái tên tự tin thái quá này có mối quan hệ gì với người đó thì cũng thật thú vị đi.
Đọc xong câu đầu, cảm nhận của ngài thấy nó cũng được. Bài làm cũng khá hay. Liếc qua đến câu thứ hai, ngài mới thật sự phải kinh ngạc. Biểu cảm của Biện Chương đế khiến tất cả khảo quan ở đó giật mình khi ngài buông thánh ngữ.
– Trác Xiển Ninh, ngươi đi kiểm tra xem thứ đó có bị trộm mất không, nhanh!
Trác Tổng Quản vâng lời đi ngay, Biện Chương đế căng mắt đọc kĩ một lần nữa. Đề thi năm nay chính là lấy từ chiếu thư cách đó 3000 năm, trên cả Đại Hưng chỉ có một bản duy nhất đang nằm ở Thượng Thư Phòng, ngoài ra ngài ra không ai có thể biết nó viết cái gì. Lúc lấy ra làm đề ngài cũng đã lường trước được sẽ không ai có thể trả lời được một cách vừa ý ngài. Vậy mà lại có một tên sĩ tử có thể chép toàn bộ nội dung cái chiếu thư đó vào và đó cũng là phương án hoàn hảo nhất.
– Bệ hạ, có chuyện gì khiến ngài phấn khích đến vậy?
Thiện Chân Nguyên thay mặt các khảo quan bước đến. Biện Chương đế lập tức ngoắc hắn ta đi đến, chỉ vào bài làm của hắn: “Ái khanh ngươi xem, văn thư của Trục Doanh bệ hạ từ lâu đã thất truyền trong thiên hạ, chỉ lưu lại mỗi thứ một bản tại Thư Phòng, vậy mà có kẻ bê được nguyên cái chiếu thư của ngài ấy viết vào trong bài làm này.”
Trong triều ai cũng biết Biện Chương đế là người hâm mộ cuồng nhiệt của Bách Chiến Thắng Hoàng Đế – Thiên Hoàng Trục Doanh của Đại Thịnh nước bạn. Với ngài, Thiên Hoàng Trục Doanh như một người thầy, một tấm gương sáng cho ngài noi theo. Chỉ tiếc niên đại cách nhau quá xa, tận 3000 năm, nếu ở gần gần, có lẽ đã có nhiều tư liệu hơn rồi.
– Giọng văn này vừa mang khí thế của Trục Doanh bệ hạ, cũng chứa theo đó hào sảng và uy nghiêm của người đó, cũng trưng ra những diệu pháp tuyệt vời!. Google trang nà𝗒, đọc nga𝗒 không q𝐮ảng cáo — 𝙏rU𝙢tr𝐮𝗒ệ n.V𝖭 —
Chưa bao giờ Biện Chương đế hào hứng đến vậy. Phải nói là đã rất lâu rồi không có lại cảm giác đó. Ngài muốn được gặp trực tiếp, nói chuyện với tên này xem hắn là người thế nào. Nhìn ngốc ngốc thế mà lại là dạng không thể coi thường được. Bài văn thứ hai của hắn khiến Hoàng đế đọc đi đọc lại mà không biết chán, đến những quyển thi khác cũng không cần xem nữa.
– Bẩm hạ, Thượng Thư Phòng báo vẫn còn.
Trác Xiển Ninh quay lại, xác nhận không có ai ăn cắp chiếu thư. Biện Chương đế chỉ gật đầu, mắt vẫn dán lên quyển thi của hắn. Ngài đứng dậy, cầm quyển thi đó quay lại Bảo Hòa điện, trước khi rời đi chỉ nói một câu.
– Truyền người tên Phác Thục Xuyên đến đây.
Cùng lúc đó, Mẫn Hi đang ngồi với Hoàng Ngự Vũ trong trà quán. Vừa thi xong nên hắn cũng chưa muốn về nhà, bây giờ đã có Nghi Thái trông Ngọc Trúc, cả hai cũng có thời gian đi chơi nhiều hơn. Hoàng Ngự Vũ đối diện hắn, chống cằm.
– Có chắc là đỗ tam giáp không đó?
Vừa nãy hắn mới ra đã gáy to quá, thành thử y cũng sợ. Lỡ mà nói trước bước không qua thì người mang nhục ở Trúc An là hắn. Trái lại với y, hắn vẫn còn rất tự tin. Nâng chén uống cạn ngụm nước, hắn cười.
– Chắc chắn, đề ra y như những gì ngươi ôn luôn. Ngươi cũng thật là, biết bói toán đoán đề mà cũng không cho ta biết.
Hoàng Ngự Vũ thở dài. Bói toán cái gì? Đây là y ăn may đoán trúng thôi chứ nửa quẻ xăm còn chả biết đọc nữa chứ nói gì là xem bói. Lại nhớ mấy ngày trước quay lại Việt Trạch tìm ít tư liệu, về nhà đang định ôn thì bắt gặp cái mặt chù ụ của hắn như vợ cả đang ghen chồng vì nghi ngờ ngoại tình. Lúc đó cũng đáng yêu đấy, nhưng so với nụ cười bây giờ thì không bằng. Lần sau y sẽ rút kinh nghiệm, khai báo đầy đủ trước khi đi, tránh về nhà lại gặp thế kia nữa.
Người ta nói thứ nhanh nhất Đại Hưng không phải là mấy tay đua ngựa mà là tốc độ di chuyển và thi hành công vụ của công công tổng quản bên cạnh Biện Chương đế. Vừa nhận nhiệm vụ khi nãy mà bây giờ đã phóng đúng đến chỗ người cần tìm. Trác Xiển Ninh một thân quan phục, phong thái hiên ngang. Vừa bước vào, vị tổng quản này đã làm cho cả trà quán đang ồn ào bỗng dưng im lặng đến lạ, càng thuận lợi cho hắn ta thông tri.
– Ở đây ai tên Thục Xuyên?
Trác Xiển Ninh gọi đến tên làm hắn điếng người. Hắn mới đi thi xong, không lẽ bị bế vào ngục nhanh đến vậy? Hắn nhớ rõ mình có làm cái gì đâu, hay làm bài nhanh cũng là cái tội hả?
– Ta hỏi lại lần cuối, ai tên Thục Xuyên?
Hắn vốn không định trả lời, song lại bị khí chất kia áp đảo mà phải đứng dậy lên tiếng: “Là tại hạ.”
– Xin mời theo ta!
Dứt lời, Trác Xiển Ninh quay gót, hắn cũng vì thế mà theo sau. Mẫn Hi quay lại phía Hoàng Ngự Vũ, ánh mắt chứa mấy tia cầu cứu. Loại suy nghĩ này y không phải là không nhìn ra, chỉ có điều linh cảm y bảo lần này sẽ không sao nên đành để hắn đi. Dù sao hắn cũng là sĩ tử chấp hành nghiêm túc quy chế, Biện Chương đế sẽ không có cớ chém hắn.