Chương 43: Bái đường ba lạy
Hắn ở trong ngóng ra ngoài. Đây là lần đầu hắn được dự hỉ sự của gia đình quyền quý, vì thế mà có chút nóng lòng muốn biết tân nương như thế nào. Gả được vào hào môn, ắt hẳn nàng ta cũng thuộc nhà môn đăng hộ đối với Đoan Mộc thị. Chờ mãi chẳng thấy người, hắn quay sang Dịch Thừa Tiền.
– Dịch huynh, nãy giờ đệ có bỏ lỡ cái gì không vậy?
Gã lắc đầu. À không, hiền đệ, nãy giờ đệ bỏ lỡ rất nhiều. Bỏ lỡ việc đám người kia hỏi đệ có phải tình nhân của ta không, bỏ lỡ việc bọn chúng hỏi đệ con nhà nào, bỏ luôn ly trà mời khách nữa. Bỏ nhiều nhưng bỏ đúng, toàn là ta trả lời thay đệ thôi.
– Thục Xuyên, nhìn kìa.
Hắn nhìn ra bên ngoài. Từ cổng phủ đi vào chính là tân lang của ngày hôm nay. Hỉ phục đỏ tươi tôn lên khí chất sang trọng của hắn ta, cũng nói lên độ chịu chi của Đoan Mộc thị. Hắn nhìn tân lang này mà cảm thấy có gì đó không đúng, chính xác là bởi vì tân lang nhìn cỡ tuổi phụ thân hắn vậy. Đang định quay sang hỏi Dịch Thừa Tiền, hắn lại bắt gặp quả mặt khinh bỉ của gã.
– Già còn không nên nết.
Phân nửa chiếc quạt che đi cái môi đang rủa thầm ai đó của gã, Dịch Thừa Tiền càng lúc càng khinh tân lang ra mặt. Tuy ông ta là bằng hữu với Dịch lão gia nhưng không có nghĩa là Dịch Thừa Tiền phải ưa. Người bước trước kiệu hoa chính là gia chủ Đoan Mộc thị – kẻ mà gã gét còn hơn đề thi Hội của Trúc An. Ông ta năm nay cũng gần chạm đến lục tuần, vậy mà còn dám đi cưới thêm người mới mặc dù ở nhà đã mất hơn ba bà.
Gã tiếp tục nhìn bóng tân nương bước xuống kiệu hoa. Lúc này có mấy đứa nhỏ trong phủ cất tiếng khen nàng thật đẹp. Dịch Thừa Tiền có lẽ vì không có hứng thú với nữ nhân mà thấy tân nương rất bình thường, trừ chi tiết chiếc vòng tay điểm thúy chạm khắc hoa văn mẫu đơn của nàng ta. Gã trông nó rất quen, dường như gã đã thấy ở đâu rồi.
Trái ngược với Dịch Thừa Tiền đang có suy nghĩ chất chồng, Mẫn Hi hoàn toàn vô lo vô tư. Hắn dán ánh nhìn lên tân nương, liếc theo nàng ta bước qua chậu than rồi tiến vào. Quang cảnh đám cưới hôm nay thật hoành tráng, hắn muốn sau này, khi hắn có tiền cũng sẽ tổ chức một lễ như vậy với người hắn yêu. Cơ mà từ giờ tới đó còn xa lắm, hắn nghèo, cưới người ta về rồi ăn gì để no?
– Nhất bái thiên địa!
Chủ hôn hô to, cặp đôi quỳ xuống bái lạy. Dịch Thừa Tiền vẫn cố nhớ xem gã đã thấy chiếc vòng đó ở đâu nhưng không tài nào nhớ ra. Mẫn Hi bên cạnh vẫn cứ nhìn chăm chú.
Kìa, có mấy giọt nước mắt dưới chỗ của tân nương, dường như nàng đang khóc.
– Nhị bái cao đường!
Theo thông lệ, khúc này đáng lẽ sẽ phải đứng dậy đi bái từng bên song thân nhưng do tân lang quá già, phụ mẫu đã đi chầu trời mấy chục năm trước, giờ đây chỉ còn cái bàn thờ, thôi bái đỡ cũng được.
– Phu thê giao bái.
Kết thúc tiếng hô cũng như lần bái đường cuối cùng của tân lang tân nương, gã cuối cùng cũng nhớ ra nơi xuất xứ của chiếc vòng tay trên tay tân nương. Dịch Thừa Tiền phe phẩy chiết phiến, nhếch mép.
– Chúng ta cũng nên về thôi, nhà ta lại có chuyện hay rồi.
Mẫn Hi khó hiểu hỏi gã: “Tiền huynh, ban nãy huynh trầm tư chuyện gì?”
– Ra khỏi Đoan Mộc phủ sẽ kể cho đệ, chuyện này không hay không lấy tiền.
Như lúc đầu bước vào, Dịch Thừa Tiền muốn đi về cũng phải hướng tất cả mà hành lễ, xong xuôi mới có thể bước ra. Bây giờ hai người đã đi khỏi Đoan Mộc phủ một đoạn khá xa, đang đi bỗng dưng trời đổ cơn mưa lớn. Cả gã lẫn hắn, cả hai không ai mang theo ô, vì vậy mà phải tìm nơi nào đó nghỉ chân. Đang loay hoay không biết vào đâu, đột nhiên Mẫn Hi quay sang hướng Tây thì lại nhìn thấy trà quán nhà mình.
– Vào đó đi!
Hắn một tay che đầu, vừa che vừa chạy về phía trà quán. Cũng may hắn mang theo chìa khóa, không thì lại phải dầm mưa về nhà. Nhanh chóng mở cửa chạy vào bên trong, việc kế đến hắn làm chính là thắp một chút ánh sáng.
– Chỗ này của ta chưa làm xong nhưng cũng có thể trú tạm đợi hết mưa, Tiền huynh đừng chê nhé!
Dịch Thừa Tiền không muốn bẩn bộ cánh mới may nên với gã hiện tại, có chỗ trú là được rồi, không cần phải sang trọng đâu. An tọa xuống ghế gỗ hắn đã chuẩn bị từ trước, gã nhìn một vòng xung quanh, vừa quạt cho khô phần y phục bị ướt vừa hỏi.
– Đệ định mở trà quán à?
Hắn đáp vội chữ ừ. Mẫn Hi vẫn còn đang loay hoay tìm nước ấm pha trà mời khách, nhưng mà tìm mãi chẳng thấy giọt nước nào chứ nói là nước ấm. Những lúng túng của hắn đã bị gã nhìn thấu, gã gọi: “Thôi không cần nước đâu, chỉ trú mưa tí thôi!”
Trời mưa ẩm thấp, nấu nướng sẽ khó khăn. Dịch Thừa Tiền chỉ ngồi một lúc đợi qua mưa, không cần đến uống nước. Dù sao ban nãy gã cũng uống đủ nhiều rồi. Nghĩ lại chuyện vừa rồi, gã đột nhiên không nhịn được cười, nóng lòng về nhà xem tuồng hay.
– Ban nãy huynh muốn kể cho đệ chuyện gì?
Mẫn Hi bất lực quay lên, ngồi xuống đối diện gã. Vừa rồi trong Đoan Mộc phủ đúng là kì lạ. Hết Tam thiếu hỏi chuyện như ép cung hăm dọa đến thái độ khinh bỉ hết lần này đến lần khác của Dịch Thừa Tiền. Hắn không thể hiểu mối quan hệ của đám công tử nhà giàu rốt cuộc là như nào nữa. Gì mà ngày cưới cũng gây áp lực lên nhau vậy?