Chương 130: Ly
Bên cạnh gã, Mã Đức Anh đang tích cực đốt phong long bằng mớ giấy lộn còn dư sau mỗi lần con y vẽ bậy. Y ngồi xổm trước cửa bộ, châm lửa lên rồi bắt đầu quơ qua quơ lại, làm khùng làm điên tới mức quan chấm công cũng phải quay lại nhìn.
– Bớ ba hồn bảy vía đại nhân quay về gánh con dân. Bớ ba hồn bảy vía đại nhân đừng đi lung tung nữa, trai Hình bộ còn nhiều còn ế còn ngon lắm.
Quan chấm công nhìn một lúc lại thôi. Gã ta thở dài ngao ngán, riết mấy cha này chẳng ai bình thường. Quan lại cấp cao đều như vậy sao? Hay làm nhiều quá điên hết rồi? Mà có như nào thì cũng vậy, mình cũng có thay đổi được đâu? Ở lâu trong cái khùng của mấy chả, mình quen rồi.
– Ông đốt vía ổng làm gì? Đi mách vợ ổng là ổng đi chơi trai ấy! Đảm bảo về luôn.
“Phu nhân nhà tại hạ đang mệt, tha cho nàng ấy đi các đại nhân.” – Trong lúc Mã Đức Anh quay lại nhìn cái người vừa đề cập đến vụ mách phu nhân thì hắn đã đứng ở cổng từ lúc nào. Khổ cái người đã cao rồi còn thoắt ẩn thoắt hiện như ma giữa ban ngày ấy, nhiều khi hắn hù cả bộ sợ phát khiếp. Cũng may quan phục của hắn là màu đỏ chứ không phải màu trắng đấy.
– Ấy, có hiệu quả thật, nhắc tới vợ cái là xuất hiện liền.
Tống Dật Phi trêu hắn. Tuy bây giờ hắn lớn hơn tất cả mọi người ở đây nhưng xét về nghĩa đồng liêu thì vẫn như cũ. Hồi xưa mấy cha này không dám đùa nhiều với Đằng Trác Phù nên im ắng, giờ hắn lên phát giỡn nhiệt tình hơn hẳn.
– Máu đầu tim.
“Nãy giờ ta ở bên Đại Lý Tự ấy, các ngài tìm ta làm gì?” – Hắn từ từ tiến vào, vừa đi vừa hỏi, đoạn dừng lại ở bàn của Tống Dật Phi thì cầm một tờ giấy lên xem.
– Ngài có khách kìa, đang đợi ở trong đó.
“Khứa nào đang giờ làm mà qua đây vậy bây?” – Mẫn Hi nửa đùa nửa thật mà đi thẳng vào trong phòng của mình. Hắn không để ý rằng ai nấy trong Hình Bộ đều nhìn nhau nhún vai một cái rồi quay lại làm việc.
…
Con mẹ nó thằng đầu khấc nào lôi ông cố nội này đến đây vậy?
Hắn sượng trân mất mấy phút khi thấy hình dáng mảnh mai, thanh lịch của Quân Bất Ly ngồi giữa phòng. Hắn có quen biết gì thằng này đâu, tự dưng nay nó tới tìm hắn chi vậy? Phàm trong quan trường thì không có cái gì tự nhiên, thằng ông nội này nay tới đảm bảo đem theo chuyện gì đó chẳng lành.
Giờ thì hắn hiểu tại sao mấy huynh đệ xã hội của hắn úp úp mở mở lại còn thắp nhang đốt vía cầu cho hắn về nhanh nhanh. Nguyên cục vàng của bệ hạ đang ngồi ở đây thì ai chả rén sấp mặt. Hướng đến Quân Bất Ly hành cái bán lễ cho phù hợp quy tắc, người đối diện hắn cũng như vậy mà trả lễ: “Ngài hữu lễ rồi, ngồi xuống đi.”
Được cho miễn, hắn cứ như vậy mà an tọa. Hắn bày một ít mứt tiếp khách lên bàn, đoạn hỏi: “Chuyện gì khiến vương gia lưu tâm rồi đến chỗ này của hạ quan thế?”
Nói rồi hắn nhìn sang Nghi Thái: “Đứng đó làm gì, mau đi pha trà cho vương gia đi!”
Nghi Thái dạ một tiếng rồi bỏ vào trong. Nãy giờ nó pha đâu cũng ba bốn ly rồi, mà còn trà đậm thật đậm nữa. Lúc vừa thấy vương gia là nó cút đi pha rồi, ai dè vị vương gia này uống còn nhiều hơn hắn, tỉ lệ thuận với số rượu mà Văn Đức Thân Vương có thể uống trong một buổi nhậu chứ chẳng đùa.
– Ta có chút thắc mắc về mấy thủ tục pháp lý, hỏi Văn Đức Vương thì huynh ấy bảo ta đến tìm ngài. Thượng Thư đại nhân thứ lỗi, ta làm phiền ngài rồi!
“Không sao không sao, ngài cứ hỏi đi.” – Hắn đan tay vào nhau, cùng lúc Nghi Thái mang hai ly trà khác lên cho cả hắn lẫn Bất Ly. Thiếu niên trẻ ở hướng đối diện bắt đầu đưa cho hắn một bộ hồ sơ gì đó, bảo hắn đọc rồi mới tiếp tục.
– Nếu như hạ quan không nhầm thì đây là hồ sơ dự thi mà nhỉ?
“Chuyện là bên nhà mẹ ta có người đăng kí đi thi nhưng mà lại gặp phải một số vấn đề khó nói, tuy nhiên nó cũng chỉ bé tí thôi. Làm phiền ngài xem giúp ta, nếu xét về thủ tục thì có bị vướng mắc gì không ấy?” – Bất Ly nói.
Hắn cầm mấy cái giấy tờ như chứng minh thần dân lên đọc thử. Mọi thứ đều ổn, phù hợp điều kiện dự thi theo pháp chế. Đang định bảo là vậy đi thi được rồi, tự nhiên hắn sờ phải một tờ giấy nào đó, cầm lên đọc thì hắn muốn cười nhưng hắn không thể vì phép lịch sự.
Thí sinh dự thi mà có tờ biên bản phạt hành chính tội đua xe trái phép.
Địa điểm: Trúc An.
Vừa lắm, đã cái nư hắn lắm. Làm người đàng hoàng không muốn, lại muốn làm dân tổ xong giờ hoàn lương đi thi quan lộ thì bị cấm. Cười chết đi được, đúng là trời cao đất dày.
– Biên bản này vẫn còn phạm vi hiệu lực, xem ra có thể vị này sẽ phải đợi đến kì thi của 6 năm nữa.
“Không có cách nào khác sao? Dùi mài kinh sử bấy lâu mà bị đợi vậy thì cũng tội lắm.”
– Cái này nằm ngoài phạm vi quản lí của hạ quan, phải ăn thua bên bộ Lễ có chịu không ấy ạ. Nãy hạ quan thấy lỗi này cũng không phải quá nghiêm trọng, lại vi phạm cũng lâu rồi, hên xui thì sẽ được nhận.
“Có gì phiền ngài giúp cho.” – Bất Ly tiến đến bên cạnh hắn, dúi vào tay hắn một xấp ngân phiếu một cách khéo léo. Hắn biết ý của y, có điều hắn không dám nghịch dại đâu. Hắn mới được bổ nhiệm gần đây thôi, lạng quạng cách chức về cày ruộng thì vợ con hắn chết đói. Mẫn Hi đùn lại cọc tiền cho Bất Ly, thẳng thừng từ chối.
– Hạ quan không dám nhận đâu, ngài đừng làm vậy, không hay!
Với cả cha cũng ngộ. Đút thì đút bên bộ Lễ ấy, đút cho hắn làm gì, hắn đâu có thẩm quyền gì liên quan tới thi cử? Mà bây giờ bệ hạ cũng chưa quyết định kì thi, đút chi cho sớm? Bất Ly cũng được phép lên triều mà, có gì công bố chánh chủ khảo là ai rồi xoay sở cũng kịp.