Chương 129: Đại Lý Tự
Cũng vì mắt nhắm mắt mở như nãy mà lúc đi hắn va phải Quán Điện Thiểm ở hướng đối diện. Cái mỏ của Quán Điện Thiểm cũng chung hàng ối giồi đất ơi với hắn, cơ mà nay làm như ngày rằm, gã ăn chay nên chẳng chấp hắn mà kệ luôn. Cũng may Mẫn Hi còn biết điều quay lại xin lỗi, không thì gã ghi thù lại mệt nữa.
Quán Điện Thiểm phất quạt, giọng điệu chẳng nể nang ai mà hỏi: “Mới lên Thượng Thư sướng quá nên đi thác loạn tập thể, giờ lên triều không nổi à?
– Tại hạ nào dám, chẳng qua là chút chuyện gia đình thôi ạ.
“Vậy sao?” – Gã dừng lại, đập quạt vào lòng bàn tay. – “Vậy nếu Hình Bộ Thượng Thư đại nhân vẫn còn tỉnh táo, ngài nên đến Đại Lý Tự một chuyến đi.”
Dứt lời, gã bỏ đi, để lại một chiếc Mẫn Hi ngu ngu ngơ ngơ không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn đứng đực ra một lúc rồi cũng đi như lời Quán Điện Thiểm nói. Trước đây gã với hắn không có thù oán, chắc chắn Quán Điện Thiểm không rảnh mà bảo hắn đi thị sát công việc của Đại Lý Tự, đảm bảo phải có gì đó bất thường đang diễn ra ở đây.
Mẫn Hi lấy lại tỉnh táo, chạy thẳng đến Đại Lý Tự xem coi rốt cuộc đã có gì xảy ra. Tuy hắn chạy nhưng đến gần đoạn Đại Lý Tự, hắn chậm lại, rồi quay trở về phong thái uy nghiêm của mọi ngày. Hắn thẳng lưng, ngẩng cao đầu bước vào Đại Lý Tự trong khi mấy tên quan phẩm nhỏ đứng mở cửa hai bên cúi đầu chào hắn.
– Phác đại nhân.
Đại Lý Tự Khanh – Diệp Dao Liên nhìn thấy hắn vội đứng dậy hành lễ. Từ góc độ của bản thân, hắn thấy mấy người ở Đại Lý Tự lúc này chẳng khác gì hắn năm xưa khi đang ngủ mà thấy Đằng Trác Phù tới vậy. Bản thân là người từng trải nên hắn cũng chẳng muốn gây áp lực cho ai, huống chi năm xưa Diệp Dao Liên còn bảo vệ cho cha hắn, song tôn nghiêm lễ nghi vẫn là thứ không thể bãi bỏ trong môi trường này.
– Ngồi xuống hết đi.
“Ngài đến thật đúng lúc, vừa hay hạ quan cũng định đi Hình Bộ tìm ngài.” – Đại Lý Tự Khanh cười.
– Vậy ta ở đây rồi, có chuyện gì thì ngài nói đi.
“Ấy không được.” – Diệp Dao Liên chắp hai tay lại. – “Chuyện này khó nói lắm, vẫn là phiền ngài vào trong, chúng ta trao đổi riêng vậy.”
Đợi được cái gật đầu của hắn, Diệp Dao Liên dẫn hắn vào nơi gã ta làm việc. Mỗi cơ quan ở Đại Hưng đều sẽ có một căn phòng riêng cho người đứng đầu nơi ấy, Đại Lý Tự cũng không phải ngoại lệ. Căn phòng này không to bằng căn của hắn trên bộ Hình nhưng vẫn rất khang trang. Phòng chất giấy tờ, văn thư sổ sách mà gọn như vậy là được rồi, nghe đâu là do gã tự sắp xếp. Đấy, người ta vậy đấy, đâu có như hắn, đi làm vác theo cả Thuận Anh chỉ để nó giúp hắn dọn dẹp bàn làm việc.
– Đại nhân, có thư nặc danh tố cáo Phác Lang Trung ỷ thế hà hiếp dân lành. Tin này với ngài thật sự là hoàn toàn bất lợi, không thể nói công khai được mới kéo ngài vào đây, mong đại nhân thông cảm cho.
Vẫn cái tư thế ngồi bắt chéo chân quen thuộc, hắn nhấp trà, bình thản hỏi lại.
– Trong thư có nói cụ thể là lỗi gì không?
“Dạ có.” – Diệp Dao Liên đáp. Tuy gã lớn hơn hắn đâu đó gần một giáp nhưng nếu xét về vai vế chức tước, hắn hơn gã nhiều nên việc dùng kính ngữ là chuyện hết sức bình thường. – “Cụ thể là cho người sang đánh đại phu lúc giữa đêm. Trong thư còn nói là lúc đấy vị đại phu đang cấp cứu cho người khác, Phác Lang Trung lộng quyền lôi hắn đến để chữa cho đứa con gái đang bị sốt của ngài ấy.”
Mẹ nó cái thằng chó thầy thuốc họ Trần chứ chẳng ai đâu. Mới chửi nó hôm qua mà nó sáng nay nó viết thư nhanh thật đấy! Mà thằng này sao không đi viết truyện đi, trí tưởng tượng bay bổng vãi ra, đi làm thầy thuốc chi cho khổ? Rõ ràng hôm qua Nghi Thái với Vạn Phương báo cáo là nó đang ngủ, cả con Giai Kỳ cũng làm chứng là nó làm tiền mới không chịu qua chứ cấp cứu cái rắm ấy. Thôi, tắt con mẹ văn đi, mệt vỗn lài.
Đó là hắn nghĩ thế thôi chứ nãy giờ hắn chưa bật ra câu nào cả. Mình là Thượng Thư rồi, phải sang lên, không được chợ!
– Thư này chừng nào ngài gửi lên Đốc Sát Viện?
“Theo cái thư này thì có lẽ chủ nhân của nó vẫn chưa biết ngài lên Thượng Thư. Cơ mà Đô Quan Lang Trung thuộc phạm vi quản lí của Hình Bộ Thượng Thư cho nên không cần gửi lên Đốc Sát Viện thẩm tra, nhưng mà ngài phải nhanh lên, nếu để lâu, chủ thư làm lớn chắc chắn sẽ kinh động đến bệ hạ!.” – Diệp Dao Liên chia sẻ thật lòng. Trước đây gã có cảm tình với Phác Minh Thành, hâm mộ sâu đậm nữa là khác cho nên bây giờ gặp ai họ Phác gã cũng đối xử rất tốt. Gã có một niềm tin mãnh liệt rằng hắn là con trai của Phác Minh Thành vì gã biết cả cái Đại Hưng này chỉ mỗi ông ta họ Phác thôi, không còn ai nữa đâu. – “Mọi chuyện đến tai thánh thượng, Đốc Sát Viện sẽ phải vào cuộc đấy ạ!”
Dừng lại một chút, gã nói thêm: “Ngài định thế nào?”
– Nhìn cách hắn viết, ta đoán hắn cũng chẳng am hiểu mấy về quy định tố tụng đâu. Tạm thời ngài cứ giữ thư ở đây đi, tiếp theo báo bên Thái Y Viện xuống thị sát, báo cả Quản Lí Thị Trường càng tốt ấy. Ngài cứ báo cáo là có người lấy giá cắt cổ, vượt quá thuế má cho phép, trốn thuế các kiểu các kiểu là được.
Diệp Dao Liên gật đầu, ghi chép lại những gì hắn nói ra giấy. Đoạn gã vẫn còn khúc mắc trong lòng, gã lại hỏi: “Hạ quan không tin ngài làm ra những chuyện như vậy, rốt cuộc là như thế nào?”
– Ừ đúng rồi ta ăn hiếp hắn hồi nào ta còn không biết nữa. Đúng là ta có lôi hắn sang chỗ ta nhưng lúc đó là nửa đêm, hắn không có cứu ai hết. Đã vậy, hắn còn làm tiền, đòi những 5 Quán mới chịu khám. Ngài xem, có vô lý không?
“Để hạ quan đi báo ngay và luôn. Khám bệnh mà 5 quán thì có mà cắt cổ à? Điên!” – Dường như Diệp Dao Liên đồng tình với quan điểm của hắn mà hùa theo. Nhờ vậy mà hắn mới phát hiện ra tên này với hắn giống nhau về tính cách, có điểm chung, hợp tác lâu dài được.