Chương 122: Phu nhân
– Phiền ngài đợi một chút nhé, chàng ấy về ngay đây.
Thành An mang trà kính cho người đối diện bằng hai tay.
– Ta như huynh đệ ruột thịt với Thục Xuyên, muội đừng khách sáo.
“Thiếp thân không dám quên lễ nghi.” – Y kính trà cho hắn, xong rồi đứng ở đó. Mấy năm qua, bí kíp để y sống sót trong Trúc An mà không ai nghi ngờ về mối quan hệ của y với hắn đều nằm ở cái gương. Y chỉ hiện thân đúng nguyên dạng của mình trong mắt hắn, Nghi Thái, Vạn Phương, Kim Quang Tuệ. Đám này đều là phe mình, biết giữ mồm mép, còn lại mọi người đều sẽ thấy y là một người phụ nữ chỉ biết ở nhà hầu chồng dạy con, không hơn không kém. Trừ việc cao với giọng trầm ra thì y không khác gì phụ nữ thật trong cái nhân dạng đó cho nên ai cũng tin hắn có vợ, không phải đoạn tụ.
– Muội ngồi xuống đi, chủ mẫu mà cứ đứng mãi ta ngại lắm. Tiện thể chán quá, hay ta hỏi chuyện muội một chút được không?
“Nam nữ thụ thụ bất thân, thiếu gia đừng như vậy.” – Y cười nhưng ý tứ vẫn là từ chối gã, chẳng phải vì mớ lí lẽ nho học kia mà là vì y buồn ngủ. Cả đêm hôm qua con quấy, y phải thức dỗ nó, thành ra sáng nay có hơi mệt một chút. Riết rồi y thấy y không giống con ma nữa, chả có con ma nào ngủ đêm cày ngày như y cả.
– Chắc hẳn trước đây muội từng làm trà nương nên mới có thể giúp chồng mở một quán trà lớn như vậy.
“Nào có, thiếu gia quá lời rồi. Chỉ là chút hiểu biết nhỏ nhặt góp nên biển lớn, không đáng để tâm.”
– Muội nói chuyện hay như vậy chả trách sao Thục Xuyên cứ quấn lấy muội suốt, ai khuyên nạp thê nạp thiếp gì cũng chẳng chịu cơ.
Cái gì? Đứa nào có can đảm khuyên chồng y lấy vợ lẻ? Đa thê riết xong giờ nghĩ ai cũng muốn như mình à? Muốn tối nay gặp y không?
– Nạp thiếp sao?
“Ừ.” – Dịch Thừa Tiền nhấp trà. – “Đồng liêu nói hắn suốt, ban đầu khuyên nên có một đứa con trai, thế nhưng hắn khước từ. Muội biết hắn nói gì không?”
– Thưa không…
Con trai… Phải rồi. Bấy lâu nay y quên mất chuyện này. Hắn phải có thừa tự, phải có ít nhất một đứa con trai để nối dõi tông đường, sau này còn hỗ trợ hắn nhiều thứ. Mình lại mang xác nam tử, hắn cũng vậy, sao mà có con trai được, không nhẽ đành phải nhắm mắt làm ngơ để cho hắn cưới thêm một người nữa? Nếu như vậy thì khó xử cho cả hai, hay là mình bỏ đi, âm thầm giúp hắn ở phía sau, để hắn thuận lợi cưới thêm bình thê rồi sinh? Nếu như vậy thì liệu nàng ta có đối tốt với Ngọc Trúc không, có chăm sóc cho hắn kĩ càng không hay chỉ chăm chăm vào tiền của hắn?
Nhưng mà quan trọng hơn hết là hắn có chịu cưới không kìa.
– Thục Xuyên nói sợ muội đau, một lần là quá đủ rồi. Nhất muội đấy nhé! Chồng cưng chồng chiều không ai bằng luôn!
Theo như lời của Dịch Thừa Tiền thì hắn công bố với mọi người Ngọc Trúc là con ruột của hắn, thân mẫu sinh thành là mình. Bảo sao hôm trước y thấy tờ giấy hộ tịch trong lúc dọn ngăn tủ cho hắn, trong đó có ghi tên của hắn, Ngọc Trúc với y, chỉ khác là ở đây ghi y mang họ của hắn thôi.
“Vậy còn vụ nạp thiếp thì sao ạ?”
– Thì từ vụ này bọn họ bảo nạp thêm thiếp đi, để thứ thiếp sinh con, còn muội thì quản lí bọn họ thôi, còn giới thiệu cho vài cô cũng xinh lắm. Vậy mà hắn không chịu, hắn nói không có ai được như muội và khẳng định luôn trong hậu viện chỉ có một người duy nhất, không cưới thêm. Đệ muội, muội có phúc lắm đấy!
Dịch Thừa Tiền tặc lưỡi. Thuở đời nay gã chưa gặp ai như hắn. Đồng liêu giới thiệu cho mấy cô chân dài, cao ráo trắng trẻo, tiểu thư khuê các, xuất thân cực kì tốt mà cũng nói không. Thôi lạ gì, đợt đó tới công chúa hắn còn dám từ hôn mà. Nói thật luôn thì gã phục hắn ở cái điểm chung tình với thương vợ con. Đàn ông thời nay ai chả mong đứa con trai, còn hắn, chỉ vì thấy vợ đau lúc sinh Ngọc Trúc mà bỏ hết, trai triếc gì tầm này.
Đó là hai người này nghĩ thế thôi, còn hắn, hỏi hắn, hắn sẽ đáp thẳng: Thế huynh/phu nhân nghĩ cái gia sản này sẽ còn tới khi đệ/ta xuống lỗ à?
– Hồi đó ta cứ nghĩ hắn đoạn tụ, ai mà ngờ đâu hắn thương muội như vậy.
“Đoạn tụ gì cơ ạ?” – Y giật mình, như thể bị sờ trúng tim đen.
– Muội ngồi xuống đi rồi ta nói.
Nghe đến đây, y nóng lòng. Chẳng nhẽ đã có sơ hở gì đó khiến người ta phát hiện ra hắn đoạn tụ? Thành An cố gắng tìm cách cạy mồm người đối diện ra nhưng Dịch Thừa Tiền vẫn bảo y ngồi rồi mới nói. Hết cách, y đành từ từ làm theo lời gã nói, trong lòng có cảm giác mình giống Kiều đang bị Sở Khanh lừa.
– Có thể muội không tin nhưng mà trước đây ta từng thấy hắn ôm ấp thằng nào ấy, dáng trông giống muội lắm, không biết muội có huynh đệ gì không?
Nói đến đây thì y nhớ ra. Tưởng gì chứ vụ này lâu rồi, giờ nó chìm còn hơn cục đá quăng xuống sông. Y tưởng không còn ai nhớ, vậy mà tên này nhớ hơn y nghĩ. Mà nhiều người nhớ mới sợ chứ có một người nhớ thì sợ làm gì? Gã có nói ra thì cũng có ai tin đâu mà lo.