Chương 103: Trăng
– Ủa, nếu ngươi biết ta là ma trước rồi thì hồi nãy ngươi hốt hoảng cái gì?
“Cho đúng kịch bản.” – Hắn nhún vai. – “Ta đọc ngôn tình, cái thể loại tình người duyên ma ấy, mấy anh hay mấy cô mà biết người bên gối mình thuộc về cõi âm đều sẽ như vậy mà, phải không?”
Y thở dài, chịu thua với tên nhóc nhà mình. Đến bây giờ y vẫn không biết hắn có tổng cộng bao nhiêu cuốn ngôn tình trong thư phòng nữa. Nó nhiều đến mức đếm không xuể, quản không xong, vậy mà hắn nhớ rõ tên từng cuốn một mới hay. Phải thừa nhận là Mẫn Hi có nhiều khả năng người bình thường không có được, chẳng hạn như học thuộc siêu nhanh. Hồi đó ra ngoài giao hắn học 3 trang trong lúc chờ, vậy mà khi quay lại hắn thuộc cả cuốn rồi, cứ như hắn đọc lướt qua là thuộc rồi ấy.
– Nhưng mà ai dạy ngươi trang điểm thế? Ta tưởng lúc ngươi còn sống, người ta rất ghét việc nam nhân ẻo lả?
“Mẹ của ta.” – Mỗi lần nhắc tới người phụ nữ này, y chạnh lòng, giọng cũng dịu xuống.
– Thừa Ninh Hoàng Hậu à?
“Ừ.” – Hoàng Ngự Vũ đột nhiên giật mình. – “Khoan, sao ngươi biết mẹ ta?”
Mẫn Hi rướn mày. Ắt hẳn y đang rất hoang mang vì sao hắn lại biết, sự thật là hắn biết nhiều về y hơn y nghĩ, chẳng qua hắn có muốn nói ra không: “Sinh năm Bính Tỵ thứ 12, mất năm Mậu Thân thứ 41, Sa Trung Kim, sinh được 4 con nhưng chết hai, chỉ còn sót lại 2 hoàng tử, một sau xưng đế, một bị đuổi khỏi cung, sinh thời giữ vị Trung Cung, sau khi hài nhi đăng cơ thì được lên hậu vị, muốn biết thêm gì nữa không?”
Ban đầu mới nghe vụ này hắn cũng hơi cấn vì ở chỗ hắn, Trung Cung với Hoàng Hậu là một nhưng sau một hồi tìm hiểu thì mới biết tại nước của y, Trung Cung với Hậu vị là hai người, có thể cùng tồn tại trong một thời điểm, ngang hàng về quyền lực. Chuyện này chả ai ép hắn làm cả, chẳng qua là vì muốn tìm hiểu thêm thôi, biết rồi cũng chả có vấn đề gì cho cam.
– Ai bảo Thành An điện hạ giấu kĩ quá cơ, người ta tò mò muốn chết nên phải đi tìm đó.
“Ngươi tìm hiểu nhiều như vậy làm gì?” – Y hỏi, mắt nhìn hắn một cách đăm chiêu.
– Ta muốn bảo vệ ngươi.
Hắn thường xuyên về nhà trễ nhưng không vì thế mà không để ý những chuyện xảy ra xung quanh y. Lần trước, hắn vô tình gặp một thằng nhỏ trùm từ đầu tới cuối đứng ở cái hẻm đối diện nhìn vô nhà hắn, cụ thể là nhìn y với một cặp mắt rất ư là thèm thuồng, còn lẩm bẩm cái gì mà Thành An Thành An. Linh tính mách bảo hắn khứa này thuộc thành phần nguy hiểm, để đó không an toàn nên hắn tính giải nó lên bổ khoái. Ai mà ngờ, nó kêu y ngon quá nên nó nhìn, hắn điên tiết lên vả cho nó một bạt tai, chả hiểu kiểu gì mà làm nó bất tỉnh nhân sự luôn.
Sau đó hắn thế nào ấy nhỉ?
Còn hỏi nữa? Đương nhiên là chạy trước khi cớm tới rồi. Hắn muốn người nuôi hắn là y hoặc con, không phải nhà nước!
– Ta làm sao mà phải bảo vệ?
“Thôi kệ đi, ta nói xàm ấy mà.” – Hắn ăn tiếp. Mấy chuyện này giải thích với y chỉ thêm tốn thời gian, chưa kể sau đó còn nghe mắng vì đánh người nơi công cộng nữa.
– Ngươi kì lạ thật…
Y dừng một lúc, sau nói tiếp: “Sống chung với con ma mà tỉnh dữ.”
– Chớ sao? Bọn ma sẽ không thể tấn công ta được nếu như ta có một con ma ở bên cạnh, cái này gọi sao nhỉ? Hình như bên đạo của ngươi là “Thức thần” đúng không?
“Ngươi có phải Âm Dương Sư đâu mà thức với thần?” – Hoàng Ngự Vũ cười khẩy, đồng thời lấy que củi chọt chọt lò than.
– Cứ cho là vậy đi! Nhưng mà nếu ta là Âm Dương Sư, ngươi có nguyện ý ký khế ước với ta không?
Đột nhiên có gì đó khiến y giật mình, hồi tưởng về năm xưa. Y cứ ngồi yên như vậy một lúc, bần thần, không nói gì. Vốn dĩ y không nghĩ tới chuyện hắn sẽ hỏi câu này, làm thức thần chỉ đơn thuần là đi theo chủ nhân nhưng tình cảm của y với hắn không phải chủ tớ.
– Này? Cố tình lơ ta ấy à?
“Không có.” – Y hoàn hồn lại. – “Tự dưng nhớ một số chuyện thôi.”
– Vậy thì trả lời câu hỏi của ta đi.
“Mơ đi ha! Ngươi mà là Âm Dương Sư, ta lập tức cao chạy xa bay, ta không thích bị gò bó bởi mấy cái khế ước quái quỷ đó đâu!” – Ở chung với hắn lâu ngày, có lẽ y bị lây tính cà lơ phất phơ của hắn. Hồi đó y không hay giỡn, từ ngày gặp hắn tới giờ cứ một câu thật ba câu đùa, tất nhiên là chỉ riêng với hắn thôi.
– A, ngươi chê ta. Được lắm, xem ta đây thu phục hồn ma thượng cổ như ngươi thế nào!
Mẫn Hi đột nhiên nhào qua, đè y xuống. Bản thân hắn ở phía trên dùng tay chọc lét y từ chỗ này tới chỗ khác. Y cũng chẳng vừa, cố tình chọc ngược lại hắn. Hai người cứ qua lại như vậy, đến khi cười chẳng thở nổi nữa, đành nằm bên cạnh nhau.
Trước đây đã có người cảnh cáo y đoạn tình này sẽ chẳng đi đến đâu nhưng kệ chứ, như vậy là đủ rồi.
Bỉ dực hợp duyên bay vạn kiếp
Chẳng bằng một thoáng thấy bình an.
– Ngươi đi theo ta từ lúc nào?
“Lâu rồi, từ khi ngươi còn nhỏ xíu.” – Y hướng mắt lên trời, ngắm nhìn mặt trăng. Hồi còn ở cái làng gần núi Khang Dụ, ngày nào y cũng lén nhìn hắn từ xa, từ trong mặt sắt của chiếc rìu kim loại mà cha hắn hay mang theo, thậm chí là cả dưới nước.
Nhớ có đoạn y muốn ngắm hắn trong lớp mà không biết làm cách nào, hắn đi học ban ngày, mà ban ngày thì y phải hiện thân ra hoặc núp nhờ cái gương chứ không tàng hình được. Hiện thân thì quá lộ liễu, cơ mà hình như Khúc Tự Tri biết y tới hay sao mà cố tình cất hết gương trong nhà đi ấy, không nhập được vào cái nào hết, đành xuống cái hồ gần đó mà ngắm. Hôm đó bọn hà bá, ma da chửi y quá trời, không ngóc đầu lên nổi nhưng mà biết sao giờ, nhịn nhục vì xem hắn học thôi.
– Trăng đêm nay đẹp nhỉ?
Y cười, không chỉ đơn thuần nói về trăng.
– Đẹp thật… Như ngươi vậy!
Cả hai cùng cười phá lên, rồi lại quấn vào nhau. Có thứ gì đó tồn tại giữa hai người, cứ như một cục nam châm vậy. Y sẽ là cực bắc, còn hắn là cực nam, hai cực hút nhau như cách hắn hướng về y và ngược lại. Mẫn Hi nằm lên người đối phương, tay người kia lại đặt ở eo hắn. Tóc dài rũ xuống, che cả hai khuôn mặt, che luôn nụ hôn rực sáng dưới trời tối. Đôi tình nhân là con thiêu thân, đâm đầu vào lửa tình không lối thoát. Cả y lẫn hắn đều có một cảm giác rất lạ sau khi biết rõ hơn về nhau. Phải chăng đó là khi người ta thật sự hiểu yêu là thế nào?
Trước đây hắn chưa từng tìm hiểu ai kỹ đến mức lục tung cả thư viện quốc gia chỉ để tìm ra chút thông tin ít ỏi, y cũng chưa từng ám một người đến dai dẳng vạn năm. Hắn đi học, chưa từng nghĩ mình sẽ là Trạng Nguyên đứng đầu toàn quốc trong một kỳ khoa cử, còn y cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ là một thầy đồ tốt, vậy mà khi ở cạnh nhau, hai kẻ đó lại làm được, đã thế còn làm rất tuyệt vời. Khi người ta yêu vào, người ta có sức mạnh để làm những chuyện mà bình thường người ta không thể… à không, là những chuyện phi thường.
– Cho phép ta được gọi tên thật của ngài nhé, điện hạ?
Y gật đầu, bản thân cũng chán ngấy cái thân phận giả này rồi.
– Ngài hư thật đấy! Đêm còn mặc đồ trắng đi vòng vòng trên hành lang, hại người hầu của ta sợ muốn chết.
Mấy ngày trước Kim Quang Tuệ có trình bày với hắn chuyện nó nhìn thấy bóng trắng đi dạo khắp phủ vào lúc đêm tối, thêm cả việc Nghi Thái Vạn Phương nhìn thấy những hiện tượng siêu nhiên kỳ lạ khiến hắn không thể trơ mắt làm ngơ. Hắn có thể thấy bình thường, có thể bao che y nhưng người khác thì không. Lỡ đâu có kẻ nhìn thấy lại táy máy tay chân, kêu thầy pháp đến thì mệt cả nhà. Tội nuôi ma xó trong giới quan lại trừ mấy vị hoạt động mảnh tâm linh nặng lắm, hắn gánh không nổi đâu.
– Đi vòng vòng gì? Tối ta ngủ chung với ngươi mà?
___________________________________________
Chuyển đổi: Hoàng Ngự Vũ -> Thành An.