Chương 44: Học bay
Quả thật không giống một cái Slytherin! Mặc cho những ánh mắt không mấy thân thiện xung quanh, cô bé vẫn không chậm bước chân mà đuổi tới bên cạnh Eira.
Kể từ ngày nhập học đến nay đã được một tháng, phong thái lạc quan này của Aria đã khiến cô bé gặp không ít rắc rối. Đặc biệt là khi người ta biết rằng cô bé là một cái máu lai.
Nhưng khổ nỗi, những tên mắt mù tìm đến Aria đều không có kết cục tốt. Ai bảo người ta có người chống lưng, những người đi sau dù chán ghét cũng chỉ dám ngậm lại trong lòng.
Nghe thấy tiếng gọi của Aria, Eira cũng không ngần ngại mà dừng lại.
“Môn bay của giáo sư Hooch sẽ diễn ra ở bên ngoài ư?” Aria nhìn ra ngoài cửa sổ, mở miệng.
“Là!” Eira nhàn nhạt trả lời, bước chân cũng không dám chậm trễ.
Đây là tiết học bay đầu tiên, cô thật sự không muốn bản thân sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt giáo viên của mình bảy năm tới. Mặc dù biết rằng giáo sư Hooch là một người thân thiện.
Trời hôm nay trong xanh, ánh nắng mềm mại, cỏ xanh mướt dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm.
Đợi khi Eira và Aria ra đến nơi, học sinh năm nhất của nhà Slytherin đã tập trung gần như đầy đủ. Còn Gryffindor mới thấp thoáng vài người.
Eira có chút không rõ, ai cũng thấy được mâu thuẫn giữa hai nhà nhưng không hiểu vì lí do gì mà tần suất họ gặp nhau lại nhiều hơn so với những nhà còn lại.
Có lẽ là do thiên ý?
Một lúc sau, khi Gryffindor đã đến đủ, giáo sư Hooch bắt đầu bài giảng, Eira và Aria nhanh chóng đứng vào hàng ngũ. Cô thật sự muốn nhanh chóng trở về với cái thư viện mà cô đã mặc nhiên mà xem đó là ngôi nhà thứ hai của mình.
Trời mới biết được cô đã hạnh phúc bao nhiêu khi nhìn thấy những cuốn sách nhiều không đếm xuể ấy! Niềm vui của một con mọt sách đôi khi chỉ như vậy thôi!
Tất nhiên cô cũng không kì thị môn bay này, trái lại cô còn khá thích cảm giác lao xuống từ trên cao. Song nó cũng chỉ xếp sau niềm vui được đắm chìm trong tri thức của cô mà thôi!
Mấy đứa trẻ xung quanh đang bàn tán về Quidditch, đến cả Aria cũng không tránh được mà tò mò.
Những cây chổi được đặt sẵn ở trên mặt đất.
Đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng của giáo sư Hooch đảo xung quanh. Sau đó bà quát:
“Các trò còn chờ đợi gì mà không đứng kế bên cây chổi của mình!”
Eira nhìn cây chổi của mình mình, thân hình già nua cùng một cái đuôi lởm chởm. Tự nhiên cô có chút hoài nghi nhân sinh!
Giáo sư Hooch đứng phía trước ra lệnh:
“Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN!”
Mọi người gào to:
“LÊN!”
Cán chổi ngay lập tức nhảy tõm vào tay Eira, thậm chí lực của nó còn mạnh đến mức khiến cô có chút đau đớn mà nhíu mày lại. Chắc rằng, bàn tay cô đã đỏ ửng một mảng!
Cây chổi của Aria cũng đã nằm trong tay cô bé, nhưng có lẽ không phải ai cũng có thể làm được điều đó bởi lẽ những cây chổi của người khác thậm chí còn không nhúc nhích lấy một chút.
Eira để ý cậu bạn hôm trước đã chiến đấu với cô, cậu ta có vẻ cũng khá suôn sẻ, tên là.. gì ấy nhỉ? Cô thật sự bất lực trong khoản này!
Ghi nhớ một cái tên thật sự không phải điều dễ dàng.
Sự cố gắng lớn nhất của cô chính là nhớ được tên của tất cả giáo viên cùng cô bé Aria đứng bên cạnh cô đây..
Khi mọi người đều đã nắm được cán chổi trong tay, Giáo sư Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho họ trèo lên cán chổi mà không bị rơi tự do xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Có vẻ như một người hiền lành như giáo sư Hooch cũng không thể bình tĩnh trước những sai lầm ngu xuẩn của những đứa trẻ này!
“Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi. Ba.. hai..”
Eira nghe chỉ dẫn mà làm theo. Một mét.. hai mét.. rồi ba mét.
Không mấy khó khăn để cô cất cánh trên bầu trời rộng lớn này. Cô đã nghe thấy những tiếng hô lớn, xen lẫn cả tiếng cổ vũ của Aria bên dưới.
Đã bao lâu rồi.. cô không cảm nhận được cảm giác khoái hoạt này!
Giáo sư Hooch ở bên dưới cũng không nhịn được mà khen ngợi.
Bỗng nhiên, biến cố xảy ra. Tay lái của Eira gặp vấn đề!
Chổi bắt đầu mất lái, lao xuống.
Những tiếng kinh hãi vang lên.
Eira bình tĩnh thả lỏng, cả cơ thể rơi tự do. Nó diễn ra quá nhanh đến mức không ai kịp phản ứng!
Cô sắp rơi xuống.
Chỉ còn hơn trăm mét nữa, khoảng cách đang không ngừng kéo gần.
“Eira!” Aria lao lên chổi, bay đến chuẩn bị đỡ lấy Eira.
“Dừng lại!” Kinh nghiệm bao nhiêu năm giảng dạy khiến giáo sư Hooch sớm lấy lại tinh thần. Khi bà đã chuẩn bị sẵn sàng đỡ lấy Eira, nhưng hành động của Aria thật sự khiến bà trở tay không kịp.