Chương 21: Ảo cảnh
Cả tòa lâu đài cổ kính đã từng nguy nga, tráng lệ bao nhiêu, giờ lại tan nát, vỡ vụn bấy nhiêu. Cây cối ngổn ngang, đổ sập và nát bấy. Bầu trời tối đen như mực, tiếng sét từng tiếng đổ xuống như tiếng gầm của một con hổ hung tợn gầm lên vì giận dữ. Những cơn phong gào thét từng đợt như muốn thổi tung toàn bộ, chuốc từng cơn oán hận. Máu tươi và những bộ phận cơn thể người rải rác lả tả. Tất cả đều đều bị nhấn chìm bởi khói lửa chiến tranh.
Đây là Hogwarts?
Cô nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ. Hoặc đau đớn, hoặc tuyệt vọng. Tất cả họ đều chìm trong đau thương của chiến tranh, khuôn mặt ai cũng bụi bặm, tang thương.
Chuyện gì đang xảy ra?
Eira lâm vào vòng xoáy mơ hồ, cô không biết tại sao mình lại ở đây, tại sao Hogwarts lại trở nên như vậy? Những khuôn mặt xa lạ kia, họ là ai?
Kí ức của cô chỉ dừng lại ở việc cô đang đi trên đường đến văn phòng của giáo sư Dumbledore, cô bắt gặp Rosa.. Cô đi đến văn phòng giáo sư Dumbledore làm gì? Cô không rõ!
Eira ôm lấy đầu, cố gắng sắp xếp lại những mảnh ghép vỡ vụn. Nhưng càng nghĩ đầu cô lại càng đau đớn. Cô cũng không nghĩ ra được thêm bất cứ điều gì.
Tất cả chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Nhưng điều đáng sợ là cô nhận ra bản thân không có thực thể.
Eira ngỡ ngàng, hoảng hốt, không ai nhìn thấy sự xuất hiện của cô. Cô cũng không chạm được vào họ. Cô thử lại một lần, rồi một lần.. Nhưng đều không thành công.
Đầu Eira quay cuồng trong những câu hỏi mà không có câu trả lời.
Đây là đâu? Họ là ai?
Eira hoang mang tột độ nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô bắt gặp một khuôn mặt đáng sợ.
Eira không chắc đó có phải mặt người. Cái đầu chọc lóc, gầy gò. Cả người lọt thỏm trong áo choàng đen. Đôi mắt kéo dài, cái mũi.. bẹp dí.. không.. phải là không hề có mũi. Da tái xanh, nhợt nhạt như.. không biết phải nói thế nào.. Mặt rắn?
Eira lại không sợ hãi, cảm thấy có một nét gì đó rất quen thuộc. Đặc biệt là đôi mắt kia. Eira cố gắng nhìn kĩ hơn như muốn nhìn thấy ở đó điều gì. Nhưng cô cũng không thành công.
Hắn không nhìn thấy cô. Cô cũng không nghe rõ hắn nói gì.
Chỉ mang máng, cô nhìn khẩu hình miệng của những người xung quanh mà biết được một cái tên..
Voldermort!
Hắn cầm lấy đũa phép, hướng về phía một chàng trai.
Đến giờ cô mới nhận ra, chiến trường này chia làm hai phe, một bên của những người mặc áo đen do hắn cầm đầu.
Một bên, có vẻ như là những người đứng tuổi hoặc rất trẻ tuổi. Họ không giống như những chiến binh trên chiến trường mà càng giống như là.. học sinh. Họ dồn ánh mắt về một phía, là chỗ của một chàng trai đeo kính. Có vẻ như người đứng đầu ở bên này là cậu ta.
Họ đang nói hoặc thương lượng gì đó, nhưng không thành công. Sau đó liền xảy ra tranh chấp. Cô đọc được những điều ấy thông qua những cử chỉ.
Bỗng Eira hốt hoảng khi đọc được từ miệng của Voldermort lời nguyền không thể tha thứ đánh về phía chàng trai kia. Eira không kịp giơ đũa phép ngăn cản.
Một nguồn sáng lớn nổ ra..
Eira một lần nữa mở mắt, hoàn cảnh lại thay đổi. Cô bước vào một mật thất tối đen. Một tia sáng nhoáng lên, chạy về một hướng. Cô vội đuổi theo.
Eira hoàn toàn làm theo bản năng. Cô không biết mình có làm đúng không nhưng cô tin vào trực giác.
Cô lấy tay che mắt tránh khỏi ánh sáng chiếu thẳng vào mắt. Cả cơ thể vốn lạnh lẽo của cô đều trở nên ấm áp.
Mở mắt ra là một hoa viên rực rỡ, cây cối xanh mướt. Một tòa lâu đài với kiến trúc cổ kính. Cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đây chẳng phải là nhà của cô?
Từ đằng xa, Eira nhìn thấy một cặp tình nhân. Ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên cơ thể họ, mọi thứ dường như trở nên không chân thực.
Người đàn ông ôm lấy người phụ nữ từ sau lưng. Đôi mắt đắm đuối nhu tình. Bàn tay anh ta nắm lấy tay người phụ nữ cùng vuốt ve bụng cô ta. Người phụ nữ ấy đang mang thai.
Là cha! Ngay lập tức Eira nhận ra.
Người phụ nữ ấy là.. mẹ cô ư?
Eira cố gắng vội lao đến, cô muốn nhìn rõ hơn, nhưng không gian lại bắt đầu đổ sập, tan tác.
Eira choáng váng bật dậy.
Cơn đau nhức từ đầu khiến cô mệt mỏi. Cô cố gắng sắp xếp lại viễn cảnh vừa rồi.
Tất cả những gì cô thấy là thật? Nó mang ý nghĩa gì?
Mẹ của cô.. Chuyện này là thế nào?
Sau một hồi bối rối, Eira mới nhận ra điều khác thường.
Đây không phải phòng cô! Ga giường này, cách bài trí này..
“Cạch.” Cánh cửa được mở ra.
“Tom?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Em tỉnh rồi?” Khóe miệng Tom cong lên, cất giọng.
Tom đi đến bên cạnh, dịu dàng đặt đôi tay thon dài, đẹp đẽ của mình nên trán cô cảm nhận.
“Không còn sốt!”
Anh rót một cốc nước ấm, đưa cho cô. Cô cũng nhận lấy, tự nhiên cho lên miệng uống.
Đây không phải lúc nên ngại ngùng, cô sắp chết khát rồi!
Nhìn chăm chú vào đôi môi hồng hào đang không ngừng hút hút nước của Eira, đôi mắt Tom hơi tối xuống.