Chương 5: Tính toán mua sắm
- Trang Chủ
- [Đồng Nhân] [Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người - Brad Huyết
- Chương 5: Tính toán mua sắm
“Không sao đâu. Em cũng không có để tâm mấy đâu.”
Jessica nhún nhún vai, hiển nhiên cô cũng chả để ý thái độ của Snape. Đây là lần đầu hai bọn họ gặp nhau, mối quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ đơn giản là tân sinh và người nhận nhiệm vụ dẫn đường thôi. Cho nên, cô cũng chả có ý kiến gì đối với ngữ khí nói chuyện của hắn. Jessica suy nghĩ như vậy trong khi tiếp nhận áo choàng màu đen trong từ tay Lily.
Trong khi Jessica ở sau tấm rèm mỏng phòng thay đồ đổi áo choàng dài, Snape đang đứng ở quầy thu ngân nói chuyện cùng chủ cửa tiệm, Hawkins tiên sinh. Trên mặt quầy bên cạnh, một chồng sách giáo khoa cũ đang được đặt lên.
“Snape tiên sinh, đây đã là giá cả cao nhất rồi.” Ngài Hawkins chỉ chồng sách cũ nát đặt trên quầy tiệm nói “Sách của ngươi đã rất cũ rồi. Cũng không có bao nhiêu người sẽ chịu mua nó đâu. Giá cả ta đưa cho ngươi đã rất hợp lý rồi.”
Snape nhíu mày, trầm mặc, suy tính trong đầu. Tuy rằng hiện tại hắn có thể tự điều chế ma dược để bán kiếm tiền, nhưng đó không phải kế hoạch lâu dài. Chế dược cần phải tiêu hao nhiều thời gian cùng tinh lực, mà năm nay hắn đã lên năm năm, phải tập trung cao độ vào kì thi Phù thủy Thường đẳng O.W.Ls. Hơn nữa, hắn còn có rất nhiều khó khăn trong việc chuẩn bị nguyên liệu để chế dược. Nếu vừa rồi, lúc ở tiệm Nhà bào chế, hắn không cẩn thận thì tấm da rắn Châu Phi hắn nhìn trúng đã bị người khác mua mất rồi. May mà Vick phu nhân nể mặt hắn đã cung ứng cho cửa hàng tình dược trong thời gian dài nên đã giữ lại cho hắn nửa này. Phải biết rằng, da rắn Châu Phi là nguyên liệu chế dược thường xuyên được sử dụng để điều chế, nhiều dược sư đã tranh nhau mua tích trữ nó.
Vick phu nhân đã đồng ý dùng giá thị trường bán cho hắn. Đó là điều rất khó có được, nhưng hắn… Snape do dự, nghĩ về túi tiền của hắn rồi lại sờ sờ sách giáo khoa năm nay đã được thu nhỏ, đặt trong lòng, suy tính xem có nên hay không cũng đem nó bán đi luôn không. Vốn dĩ, hắn không có ý định bán nó.
Nếu được quyền lựa chọn, ngay cả sách giáo khoa năm nhất hắn cũng không muốn bán. Đó là số kỉ vật ít ỏi mà mẹ hắn đã để lại cho hắn. Kỳ thật, không chỉ có sách giáo khoa năm nhất, những quyển sách hắn đang dùng cũng là đồ mà hắn được nhận từ chỗ kỉ vật của mẹ.
Hơn nữa, bởi vì tiết kiệm, Snape thường viết ngay lên trên trang sách cho nên trong toàn bộ chỗ sách giáo khoa này đều toàn là những điều hắn tâm đắc. Đó là tâm huyết của hắn. Hắn không muốn cứ như vậy mà chắp tay tặng cho người khác. Nhưng đây đã là cách tốt nhất rồi.
Nhưng hắn cũng không thể bỏ qua cơ hội này được. Da rắn Châu Phi cùng những thí nghiệm trong ngày nghỉ của hắn có mối liên kết rất quan trọng. Liếc mắt về phía Lily, Snape biết rằng, chỉ cần hắn đề nghị, Lily nhất định sẽ không chút do dự nào mà đưa cho hắn Galleon, thậm chí không cần hắn trả lại. Càng là như vậy, hắn càng không thể mở miệng. Hắn không muốn nợ nhân tình của bất cứ ai, nhất là Lily.
Chết tiệt! Nếu thêm được một Galleon nữa thì tốt rồi! Chỉ cần thêm một Galleon nữa thôi, hắn sẽ không phải bán sách giáo khoa năm nay của hắn! Snape ảo não nghĩ, nội tâm hắn đang cố gắng giãy dụa lần cuối.
Ngài Hawkins cũng không thúc giục Snape. Hắn chuyển hướng ánh mắt về phía Jessica, đối với tiểu cô nương chưa quen mặc áo choàng này nói: “Tiểu thư xinh đẹp, kiện áo choàng này thật sự rất hợp với ngươi. Nếu ngươi là Hogwarts tân sinh, ta nghĩ hẳn ngươi sẽ cần thêm một bộ áo choàng, cùng với một số đồ dùng học tập nữa đi?”
Không hoàn toàn để ý đến ngài Hawkins đang đẩy mạnh tiêu thụ, Jessica đem ánh mắt đặt trên chồng sách giáo khoa năm nhất đã thật sự cũ nát ở trên giá.
Cô chỉ vào chúng, rồi hỏi: “Tiên sinh, cho ta hỏi chút, nếu ta mua một bộ sách giáo khoa năm nhất thì cần bao nhiên tiền?”
“Chỉ cần mười Galleon, ta sẽ tìm giúp ngươi một bộ tám phần mới.” Ngài Hawkins vẫn đứng sau quầy bán hàng, phất nhẹ đũa phép, một chồng sách vở liền từ giá sách nhảy xuống, chỉnh tề đứng trên bàn.
Jessica quan sát chồng sách vừa xuất hiện. Thật sự, không có so sánh thì sẽ không có đau thương. Chồng sách này thật sự có tám phần mới, so với chồng sách đã cũ của Snape thật khác một trời một vực, càng làm cho khách hàng muốn mua chồng sách của cửa tiệm.
Nhéo nhéo bao tiền của mình, Jessica chỉ vào chồng sách cũ của Snape hỏi: “Tiên sinh, vậy ngươi ra giá chồng sách đó bao nhiêu?”
“Một Galleon và mười hai Sickles. Đó đã là giá tốt nhất rồi.” Ngài Hawkins tùy ý vuốt ve phong bì trên tay rồi tiếp tục nói: “Thực sự, có rất ít người muốn mua sách vở đã cũ như vậy. Cho dù bắt buộc phải mua lại đồ dùng, ở điều kiện cho phép, mọi người vẫn muốn mua bộ sách giáo khoa nào đó vẫn còn chút mới.”
Jessica gật đầu đồng ý với lời nói của Hawkins tiên sinh. Người bình thường khi đi mua đồ đều lo lắng những điều như vậy. Nhưng Jessica lại khác, cô phải tiết kiệm từng phân tiền một. Thậm chí là từng đồng Knuts.
“Vậy,… chồng sách giáo khoa rẻ nhất trong cửa tiệm giá tầm bao nhiêu?”
“Rẻ nhất sao?” Hawkins nhìn quét mắt qua từng cái giá, không cần lấy chồng sách nào xuống, hắn báo giá: “Sáu Galleon và bốn Sickles, đó là giá rẻ nhất. Với tầm giá đó sách vở đại khái chỉ còn bốn phần mới. Bất quá, ta có thể cam đoan với ngươi chồng sách này sẽ giúp ngươi giữ mặt mũi hơn chút.”
Jessica trầm tư một chút rồi quay đầu nói với Snape: “Snape tiên sinh, ta ra giá ba Galleon ngươi có thể bán chồng sách giáo khoa cho ta được không. Ngươi xem, ngươi cần tiền còn ta thì muốn mua sách rẻ. Nếu ngươi đồng ý, đôi bên sẽ cùng có lợi. Như vậy không phải quá tốt hay sao?”
Nói xong, không chờ Snape trả lời, Jessica lại quay sang phía Hawkins tiên sinh, tỏ vẻ thành khẩn nói: “Thật xin lỗi, tiên sinh. Ta không phải muốn cướp sinh ý của ngươi đâu. Chỉ là ta không khá giả gì, phải tiết kiệm một chút.”
Hawkins tiên sinh không chút để ý, phất tay tỏ vẻ không sao: “Không sao, dù sao những người đến nơi này đều chả giàu có gì cả. Ta cũng hi vọng các ngươi có thể dùng giá hợp lí, mua được đồ phù hợp với bản thân. Bất quá, chắc ngươi vẫn cần mua thêm đồ gì đó nữa đi?”
“Đúng vậy. Trừ đũa phép đã mua trước đó ra, ta cái gì cũng đều không có.”
Jessica nhún nhún vai, quay đầu về phía Snape bên kia: “Ta nghĩ, Snape tiên sinh sẽ giúp ta lựa chọn đi.”
Lựa chọn Snape để xin giúp đỡ không có nghĩa là Jessica không tin tưởng Lily. Thực ra thì là ngược lại. Cô sợ Lily chỉ quan tâm về vấn đề chất lượng mà xem nhẹ giá cả. So sánh mà nói, Snape tiên sinh vì giá bán sách mà trầm ngâm ở phương diện này có vẻ như đáng tin cậy hơn một chút.
Sanpe mặt không đổi sắc, nhấc chồng sách cũ đưa tới trước mặt Jessica: “Ba Galleon, cái này là của ngươi.”
Dừng lại một chút, Snape dường như muốn giải thích điều gì đó: “Không cần lo, ta không có chiếm tiện nghi của ngươi. Trên sách giáo khoa có bút ký của ta, có lẽ sẽ có ích cho ngươi.”
Jessica tiếp nhận chồng sách, nở nụ cười tươi, cẩn thận lấy ra ba đồng vàng Galleon đưa cho Snape. Cô vui vẻ mở miệng nói: “Như vậy thì quá tuyệt vời rồi! Ta đối với Thế giới Phù thủy không biết gì cả, ta nghĩ sách của ngươi sẽ là sự giúp đỡ to lớn đấy. Ờ, ừm,… Snape tiên sinh, đến khi lên năm hai, ta có thể tới chỗ ngươi tìm mua sách giáo khoa nữa không?”
“Đến lúc đó nói sau đi.” Snape bình tĩnh trả lời lại. Hắn mím môi cầm đi danh sách mua sắm của Jessica, rồi sau bắt đầu đứng lên đi khắp cửa tiệm. Trong thời gian ngắn, những vật hắn nhìn trúng đều lần lượt xuất hiện trên mặt quầy.
Trước cảnh này, hai người Jessica và Lily nhìn nhau trộm cười.
“Em xem, Sev là người đáng tin cậy phải không?” Đôi mắt màu xanh lục của Lily tỏa ra ý cười nồng đậm.
Lily tới gần Jessica thì thầm: “Chẳng qua là Sev luôn liệt mặt, không chịu lộ ra vẻ ôn nhu trước mặt người khác thôi. Chứ cậu ấy rất ấm áp nha.”
Jessica không ngừng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. Tuy rằng Jessica chưa tiếp xúc với vị Snape tiên sinh này nhiều lắm nhưng cô có thể cảm nhận trên người hắn những tính cách mà Lily vừa nói.
“Chị Lily, mau tới giúp em chọn áo choàng đi, em nghĩ em vẫn cần phải có áo choàng để thây nha. Chung quy lại, ở phương diện này ánh mắt của nam nhân vẫn không thể bằng nữ nhân đâu.” Jessica kéo Lily về phía giá treo áo choàng, tiếp tục chọn lựa.
“Đó là đương nhiên. Em phải tin tưởng ánh mắt của chị nha.” Lily bắt chước động tác của Snape, đắc ý nhướn mi. Bở vậy mà cô đã thành công chọc cười Jessica. Dưới ánh mắt khó hiểu của Snape, hai nữ hài tử cười to.
Khi cả ba người trở về quán Cái vạc lủng, tất cả những đồ cần mua đã được mua đầy đủ, mà tiền còn lại vẫn thừa không ít. Jessica đã một lần nữa đổi Galleon về bảng Anh, đem về đưa lại cho ba mẹ làm sinh hoạt phí. Nếu giáo sư đã nói ở Hogwarts không cần tiêu tiền thì cô cũng mang theo chúng làm gì.
“Giáo sư Slughorn, thật vui khi được gặp ngài ở đây.” Lily vui vẻ xin chào đối với giáo sư Slughorn. Làm học sinh ưu tú được giáo sư yêu mến, cô đối với giáo sư Slughorn không có chút câu nệ.
“Evans tiểu thư, thật cao hứng khi nhìn thấy trò. Hôm nay, trò cũng đến đây sách giáo khoa sao?”
Giáo sư Slughorn trước giờ chưa bao giờ mất đi sự tươi cười trên mặt. Ông cười tủm tỉm mời ba đứa học trò ngồi xuống, săn sóc gọi cho họ một ly nước trái cây “Bên ngoài thật nóng, các ngươi chắc đã khát khô cổ họng rồi. Mau đến đây ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Jessica học bộ dáng của Lily cùng Snape cũng ngồi xuống. Cô không quá quen mặc bộ áo choàng trên người, cũng lo lắng tí nữa phải tìm nơi thay bộ áo choàng ra mới được. Nếu không bộ dáng này của cô có thể bị hàng xóm nhìn thấy mất.
Giáo sư Horace Slughorn rất hay nói, cũng thực khôi hài. Điểm đó chính Jessica cũng đã sớm lĩnh giáo. Giáo sư Slughorn có một mị lực nói chuyện rất độc đáo. Ông luôn am hiểu cách dẫn dắt câu chuyện đến đề tài mà mọi người đều hứng thú, giống như hiện tại.
“Giáo sư Slughorn, ngươi có nói ngươi dạy độc dược. Vậy độc dược là gì vậy ạ?”
Jessica vẫn cảm thấy phi thường hứng thú đối với từ ‘độc dược’ này. Cô vẫn nhớ rõ giáo sư Slughorn từng giới thiệu ông là giáo sư Độc dược ở Hogwarts. Cô cũng nhớ rõ ông đac từng nói Snape là một dược sư thiên tài, mà Lily cũng có thành tích độc dược nổi trội, xuất sắc. Như vậy, rốt cuộc độc dược là cái gì vậy?
“Độc dược là một môn học vô cùng tinh vi, có mi lực độc đáo. Có lẽ người ngoài nghề sẽ cảm thấy đây là một môn học buồn tẻ, vô vị, chả có sự nguy hiểm gì. Nhưng nếu trò thật sự lĩnh hội, cảm nhận được cái cảm giác tuyệt vời trong nó, thì ngươi sẽ thật sự say mê nó.”
Có lẽ vì nói đến môn học của mình, gương mặt giáo sư Slughorn như bừng sáng “Độc dược, nó có thể chữa khỏi đau ốm, sản xuất vinh quang, thậm chí còn có thể ngăn cản tử vong.”
“Nó có thể chữa khỏi tật mắt và tật chân không thưa giáo sư?” Jessica kích động đứng lên, đôi mắt lam sắc sáng lên, lóe ra vẻ sốt ruột, ngay cả giọng điệu nói chuyện của cô cũng trở nên có chút run run “Giáo sư, ngài có thể giúp đỡ cho Antony cùng Winny được không? Cầu xin ngài, hãy chế dược cho bọn chúng. Chỉ cần Antony có thể nhìn rõ mọi thứ, Winny có thể đi lại như những đứa nhỏ bình thường khác, ngài bảo ta làm gì cũng được.”
“Đừng kích động như vậy đứa nhỏ. Mau ngồi xuống đi.”
Giáo sư Slughorn vỗ vai Jessica, ấn cô một lần nữa ngồi lại cái ghế bên cạnh ông, rồi mới mở miệng nói: “Phù thủy không được chữa bệnh cho Muggle, trừ phi đó là thân nhân của mình. Đó là quy định bất thành văn của thế giới Phù thủy, ta không thể làm trái quy định này.”
Giáo sư Slughorn không nói hết câu cho Jessica. Nếu hắn làm như vậy sẽ bị toàn bộ phù thủy quý tộc thuần huyết chán ghét, đến lúc đó đừng nói đếnh danh vọng cùng địa vị, chỉ sợ ngay cả chức vị ở hiệp hội dược sư hắn cũng không giữ được.
“Như vậy, nếu ta học xong độc dược thì có thể chữa bệnh cho Antony và Winny sao?” Jessica đối với lời từ chối cuat giáo sư Slughorn cũng không thất vọng gì, cũng không tiếp tục dây dưa với ông. Đối với một nhà Jones mà nói giáo sư Slughorn cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi. Tuy ông là giáo sư ở trường học nhưng cũng không có nghĩa vụ gì phải giúp đỡ bọn họ cả. Hơn nữa, theo lời nói của ông, nếu tùy tiện giúp Antony và Winny sẽ đem lại cho chính ông phiền toái lớn. Một khi đã như vậy, Jessica cũng không làm cho ông khó xử, biết tiến biết lùi luôn là một trong những ưu điểm của cô.
‐————‐———————
Mọi người đi qua nhớ vứt 🌟 vào mặt mình nha~~. Tốn chưa đến 30 giây đâu.