Chương 46: Chuyện cũ và té xỉu
- Trang Chủ
- [Đồng Nhân] [Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người - Brad Huyết
- Chương 46: Chuyện cũ và té xỉu
Đối với lời mời ăn, Jessica rất vui vẻ nhận lời, mà Snape do dự một chút rồi cũng đồng ý ở lại. Giáo sư Slughorn cười tủm tỉm nhờ Jessica bày điểm tâm và trà đã chuẩn bị tốt ra, còn ông thì huơ đũa phép biến ra ba chiếc ghế dựa cùng một bàn tròn nhỏ với khăn trải bàn trắng đầy tinh tế.
“Vốn nên mời các trò đến văn phòng ta. So với căn hầm này thì ở đó vẫn thoải mái hơn.” Giáo sư Slughorn ưỡn bụng, ngồi xuống ghế, mời Snape và Jessica tùy tiện ngồi xuống “Nhưng mà ta nghĩ, trước mỹ thực như này, ta và các trò đều không muốn đi một đoạn đường dài đến đó mới được thưởng thức nhỉ? Nhưng mà, cũng may chúng ta là phù thủy. Phù thủy luôn có cách làm cho bản thân cảm thấy thoải mái nhất.”
Thưởng thức món điểm tâm mỹ vị rồi uống một cốc hồng trà nóng, Jessica dần bình tĩnh lại. Ít nhất cô đã có thể đối diện với Snape như bình thường. Không thể không nói, giáo sư Slughorn đúng thật là một người rất giỏi giao tiếp xã giao. Ông là một Slytherin chân chính, khéo đưa đẩy, thích hưởng thụ, hiểu rõ ưu nhược, lợi hại, biết xem xét, nắm rõ tình thế. Ông giỏi nhất về nắm chắc mọi cơ hội, tranh thủ những lợi ích cho bản thân.
Cho nên, dưới sự dẫn dắt của giáo sư Slughorn, hai học sinh không giỏi giao tiếp lắm dần điềm tĩnh lại cùng ông nói chuyện. Đương nhiên, phần lớn người nói chuyện nhiều là Jessica, còn Snape ngẫu nhiên mới nói một hai câu nhưng thường mỗi câu anh nói đều sắc bén, chỉ thẳng vào trọng tâm.
“Đây là ảnh chụp năm đấy ta đi Châu Mỹ chụp lại được. Ở đấy, bạn ta có một mảnh đất tư nhân rất rộng lớn, có nhiều sinh vật thú vị.” Giáo sư Slughorn khoe ra cuốn album ông vừa mới triệu hồi tới, ngón tay phì phì của ông linh hoạt lật từng trang, giới thiệu từng bức ảnh cho Jessica “Đây là một con báo dị biến. Nó thật mê người đúng không?”
“Trời ạ, nó thật giống Phillip.” Jessica kinh ngạc hô, từ túi tiền lấy ra một tấm ảnh đã ố vàng đưa cho giáo sư Slughorn nhìn xem “Đây là tấm ảnh cũ chụp Phillip mà ông con để lại. Chúng nó thật quá giống nhau!”
“Một con báo đen thật xinh đẹp. Nó là sủng vật của trò sao?” Giáo sư Slughorn hứng thú nhìn bức ảnh. Không biết là do con báo đen hay do bức ảnh không động đậy của Muggle.
“Không, không phải của con. Phillip là của lão Bangka…” Giọng nói của Jessica có chút nhỏ lại.
“Từ sau khi lão Bangka qua đời, con không còn gặp qua Phillip, cũng không biết nó ra sao. Con thậm chí còn hoài nghi nó bị đoàn xiếc trên trấn bắt lại nên từng cố ý đi tìm, nhưng mà, đáng tiếc…”
“Chắc hẳn nó còn sống, trò không phả lo lắng đâu.” Giáo sư Slughorn vỗ bả vai Jessica an ủi.
“Báo Châu Mỹ là loài động vật có khả năng sinh tồn rất mạnh. Có lẽ nó chỉ thương tâm vì chủ nhân mình qua đời mà bỏ đi thôi.”
“Phillip là người bạn tốt, lão Bangka cũng vậy. Tuy rằng ông ấy luôn làm mặt thối, chê cách ăn mặc của con nhưng con luôn cảm nhận được ông ấy rất thích con.” Jessica vuốt ảnh chụp của Phillip, trên mặt toát ra vẻ tịch mịch.
“Phillip đúng là tên vô lại. Chẳng lẽ nó không biết dù lão Bangka có mất, con vẫn có thể chăm sóc tốt nó sao?”
“Động vật họ mèo thích độc lập, đấy là thiên tính của chúng. Hơn nữa, dù không có con người chăm sóc, có lẽ nó vẫn sẽ sống tốt thôi.” Snape đột nhiên nói một câu. Anh không nhìn Jessica mà cứ chăm chú vào chén trà giống như trong đấy không phải trà mà là một loại độc dược cao thâm nào đó.
“Ừm, em cũng nghĩ vậy.” Jessica thu lại ảnh chụp của Phillip, thử học giáo sư Slughorn chuyển đề tài.
Sau khi buổi tiệc trà nhỏ kết thúc, Snape và Jessica cùng nhau tạm biệt giáo sư Slughorn rồi đi về nhà Slytherin.
Sau khi trở về phòng ngủ, rửa mặt đơn giản, Jessica liền mệt mỏi lên giường, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Đến giữa khuya, dường như thiếu nữ trên giường mơ thấy ác mộng, cứ lăn qua lộn lại nhưng không hề có biểu hiện thức dậy. Nếu như bây giờ có người khác ở đây, người đấy nhất định sẽ rất kinh ngạc bởi vì cơ thể Jessica đang chậm rãi thay đổi.
Xuyên thấu qua cái chăn Jessica đang đắp, cơ thể cô đang dần thu nhỏ lại. Không chỉ có như thế, đầu và tay ở bên ngoài chăn của cô cũng dần có sự biến hóa. Tuy nhiên, chính Jessica lại không hề nhận ra điều dị thường gì. Thậm chí, so với vừa nãy luôn lăn lộn, lúc này cô lại ngược lại ngủ vô cùng say sưa.
Sáng hôm sau, đến giờ rời giường, Jessica nhắm mắt ngồi dậy, giãn lưng một cái thật dài, bắt đầu một ngày mới. Hiển nhiên, cô cũng không nhận ra buổi tối bản thân đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ vì hôm qua chuyện cũ bị gợi lên, Jessica quyết định vì Phillip làm một điều gì đó. Hay là làm cho nó một cái vòng cổ để phân biệt. Như vậy, chờ đến khi gặp lại Phillip là có thể tặng thằng nhóc vô lại đấy. Dù sao, nếu có vòng cổ phân biệt thì sẽ giảm tỉ lệ bị bắt hay bị hại đi hơn.
Nhưng rốt cuộc hiện tại Phillip lớn bao nhiêu rồi nhỉ, Jessica ngồi trong giờ lịch sử Pháp thuật tự hỏi, hồn nhiên không để ý tới giáo sư Binns đang nói gì. Nếu làm rồi mà không vừa thì sao giờ? Có lẽ cô nên đến hỏi bác Hagrid, bác ấy hẳn là hiểu biết về phương diện này. Dù sao cái vòng trên người Fang cũng khá đẹp, cô cũng chưa từng thấy nó không thoải mái với cái vòng.
Vì thế, Jessica nhanh chóng giải quyết bữa trưa, tranh thủ chút thời gian rảnh chạy vội đến chỗ bác Hagrid. Nghe ý định của Jessica, người bán khổng lồ to lớn cười đáp ứng, ông cũng vỗ ngực khẳng định sẽ làm cho cô cái vòng tốt nhất sau đó dùng cú mèo gửi cho cô, không cần để cô đi thêm chuyến nữa. Ông đã biết được chuyện Jessica bị cấm túc từ chỗ Lily nên cũng hiểu rằng thời gian đối với cô rất quan trọng.
Trước sự quan tâm, săn sóc của bác Hagrid, Jessica tỏ ra vô cùng cảm kích. Sau khi tạm biệt người bạn to lớn, cô lại chạy chậm vào trong tòa thành, chuẩn bị cho tiết Biến hình buổi chiều. Tiết của giáo sư McGonagall luôn nghiêm túc như vậy, dù là học sinh nhà nào cũng không có ai dám nghịch ngợm trong tiết của bà. Vừa nghe giáo sư McGanagall giảng về phép biến hình, Jessica vừa lặng lẽ vuốt ve bàn tay đang bủn rủn của mình. Cô cảm thấy tình trạng thân thể của mình ngày càng xấu đi, chẳng những luôn đói mà gần đây cô còn hay cảm thấy choáng váng, chân tay vô lực, thậm chí đôi khi còn sốt nhẹ. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Jessica cũng không định xuống Bệnh thất kiểm tra, cô chỉ đơn giản coi đó là do bản thân quá mệt mỏi, dù sao trước đây cơ thể cô luôn rất khỏe mạnh. Hơn nữa, nếu xuống Bệnh thất mà không kiểm tra ra có bệnh gì thì có khi cô còn bị dính thêm cả tội danh nói dối sinh bệnh để trốn cấm túc. Mà Jessica hiển nhiên không muốn xảy ra điều đó nên cô lựa chọn nhẫn nhịn, dù sao cô cũng không thực sự sinh bệnh, chỉ là có chút đói thôi.
Buổi tối, khi mọi người đã ngủ say, cơ thể Jessica lại xảy ra thay đổi, hơn nữa còn giống hệt như lần trước. Đồng dạng, không có ngoại lực quấy rầy, chính bản thân cô cũng không hề phát hiện mà vẫn chìm sâu trong giấc mơ. Thẳng đến sáng sớm hôm sau, cơ thể Jessica mới bất tri bất giác khôi phục lại như cũ, cô lại lê thân thể mệt mỏi, lên tinh thần bắt đầu một ngày mới.
Cũng vào bữa sáng thứ sáu tuần đấy, Jessica đã nhận được một cái vòng bác Hagrid gửi đến, kèm theo đó còn có một bức thư ngắn. Đây là một cái vòng cho thú cưng có kèm theo thần chú tự động co dãn. Ở trên vòng có khắc tên Phillip, cùng với một huy hiệu đặc biệt thường hay xuất hiện trên chân các con cú mèo của Hogwarts.
Theo bác Hagrid nói, thần chú co dãn là ông nhờ giáo sư Flitwick ếm vào, còn dấu hiệu đặc biệt kia là đại diện cho Hogwarts. Có nó, dù phù thủy nào nhìn thấy Phillip thì họ cũng không thể dễ dàng bắt hay làm hại động vật có dấu ấn đặc biệt của Hogwarts là nó. Dù sao cũng bởi phần lớn phù thủy ở Anh quốc đều tốt nghiệp từ Hogwarts nên họ đều có tình cảm nhất định với trường.
Sau khi đút cho con cú mèo miếng bánh mì, Jessica lại nhờ nó gửi hộ cô thư cảm ơn. Bác Hagrid rất chu đáo suy nghĩ cho cô khiến cô không khỏi cảm kích. Vì tránh bị mất, cũng như thử nghiệm chức năng của vòng, Jessica đeo nó lên tay mình. Ngạc nhiên là, dù làm riêng cho Phillip nhưng lúc cô đeo lên vòng lên tay lại khá nhẹ, vòng vừa với cổ tay cô, không quá lỏng lẻo hay dễ bị rơi xuống.
Này tốt lắm, giờ chỉ cần tìm được Phillip là hoàn hảo.
Hôm nay tính tình của của lão Filch cực kì không tốt. Được rồi, vốn dĩ tính tình của lão chưa bao giờ tốt cả. Nhưng thế thì sao chứ, điều này cũng chẳng liên quan gì đến Jessica, nhưng vì bị phạt lao động cô không thể không gõ cửa phòng lão. Cuối cùng, lão cũng chịu mở cửa ra rồi thô bạo nhét xô và giẻ lau vào tay cô.
Thở dài một cái, Jessica bước từng bước nặng nề đi trên hành lang. Nhiệm vụ lao động ngày hôm nay của cô là quét tước sạch sẽ tất cả phòng học và hành lang ở tầng hầm, nếu không lão Filch sẽ không ký tên lên tấm da dê. Như vậy, dù tấm lịch biểu có hiện đã hoàn thành nhiệm vụ cũng không được coi là hợp lệ.
Nghĩ lại tầng hầm có hai phòng học không dùng, chất đầy đồ linh tinh, Jessica lại muốn rên rỉ. Cô có thể khẳng định, trong vòng tám giờ, cô tuyệt đối đừng nghĩ có thể quét dọn sạch sẽ toàn bộ tầng hầm mà không dùng phép thuật. Mà cho dù có thể sử dụng phép thuật thì một mình cô căn bản cũng không thể làm xong hết được. Thôi thì làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, Jessica bắt đầu bắt tay vào dọn dẹp từng gian phòng học không có người. Nào là từ quét hết mạng nhện trong góc phòng, chà lau cái chất dính dính nhớt nhớt tên sàn nhà như dịch cóc đến lau chùi hết tất cả bàn ghế. Đương nhiên, đấy là còn chưa tính đến cái bảng cô đã vắt hết sức lực để lau đến phát sáng bóng loáng.
Cho dù đến cuối cùng thực sự không thể làm xong được nhiệm vụ nhưng ít nhất cô cũng phải làm được tốt nhất. Có như vậy mới có thể thể hiện được, cô không có bỏ bê nhiệm vụ mà thực sự là không thể hoàn thành được. Nếu như lão Filch thực sự không ký tên, những điều đấy cũng đủ làm căn cứ để cô báo cáo lên cho giáo sư McGonagall. Jessica cũng không muốn vì người khác mà khiến cho thời gian lao động của bản thân bị phán không có hiệu quả hay bị kéo dài.
Cúi đầu dọn dẹp một lúc đã qua gần ba giờ, Jessica vui mừng nhìn hai phòng học không dùng rực sáng hẳn lên, lộ ra nụ cuồ thỏa mãn. Thoáng nghỉ ngơi một lúc, cô lại đứng dậy, kéo theo xô nước và giẻ lau đi về phía cửa phòng học. Cô phải nắm chặt thời gian làm xong một ít công việc để đến khi hết thời gian lao động báo cáo cho lão Filch.
Nếu lão trông cửa kia vừa lòng thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu lão dám viết cô lao động không đạt chuẩn thì Jessica nhất định sẽ trực tiếp đến chỗ giáo sư McGonagall khiếu nại. Tuy rằng đây là hình phạt của cô nhưng không có nghĩa cô phải nhẫn nhịn, chịu đựng những yêu cầu vô lý. Nghĩ như vậy, bước chân Jessica rời đi càng nhanh hơn. Tuy nhiên, đến lúc cô sắp rời khỏi phòng học, cảm giác cả người bủn rủn, ray chân vô lực lại đột nhiên đánh úp cô. Có lẽ vì vừa nãy lao động dùng sức quá lớn, phản ứng lần này của Jessica so với mấy lần trước còn mãnh liệt hơn. Chẳng những toàn thân không còn chút sức nào mà đầu óc cô còn cảm thấy choáng váng, thậm chí còn có chút buồn nôn.
Loảng xoảng hai tiếng, khăn xô trong tay Jessica đều rơi xuống, cô mềm nhũn ngã xuống sàn đá lạnh lẽo, hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Jessica mơ màng từ trong hôn mê tỉnh lại, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Âm thầm trào phúng bản thân yếu ớt, Jessica định lấy tay chống người ngồi dậy, thế nhưng cô lại hoảng sợ phát hiện ra, dù cô có cố gắng như thế nào cũng không thể thực hiện được động tác này. Mà quái lạ, cánh tay của mình sao không thấy đâu thế này? Sao lại có hai cái chân màu đen, lông xù từ đâu ra đây?
Này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy trời!!!
Giống như là bản năng của cơ thể này, Jessica tự có thể đứng dậy bằng bốn chân, đồng thời cô cũng nâng chân trước lên để cẩn thận quan sát.
Rất tốt, có móng vuốt và đệm thịt. Vậy là cô đã biến thành động vật có vú, mang họ nhà mèo sao? Thử tiến về phía trước, Jessica kinh ngạc phát hiện chính mình thế nhưng lại có thể đi lại rất quen thuộc, hơn nữa từng động tác đều phối hợp với nhau rất nhuần nhuyễn. Cũng may, vừa nãy cô còn lo lắng bản thân sẽ đi không quen mà dúi mặt xuống đất. Thế, chẳng lẽ cô có thiên phú làm động vật bốn chân sao??
Nhìn mặt nước dưới sàn nhà, Jessica buồn bực nhìn mấy cái râu có thể tự rung trên mặt mình. Rốt cuộc, cô vẫn không thể xác định bản thân đang là loài động vật nào. Dù sao mặt nước dưới sàn nhà kia cũng không đủ bóng loáng để cô có thể soi như soi gương, tuy nhiên, cô vẫn có thể nhìn thấy bản thân có bộ lông màu đen.
Ngồi trước vũng nước, Jessica lâm vào trầm tư, hồn nhiên không phát hiện ra cái đuôi đằng sau đang tự đung đưa. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao mình lại biến thành động vật họ mèo? Jessica có một vạn câu hỏi không thể giải. Cô không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao nhưng có lẽ cô nên đi tìm người giúp đỡ đi?
Uhm… Có lẽ xuống Bệnh thất là tốt nhất. Hiện tại không phải là lúc nên bận tâm trốn cấm túc mà bị trừ điểm nhà, dù sao cô cũng đã bị biến thành thế này, có thể khôi phục lại hình người hay không mới là vấn đề quan trọng nhất lúc này. Nghĩ đến đây, Jessica có chút khủng hoảng cùng cố chấp mặc kệ nhiệm vụ lao động. Dương nhiên, với hình dáng hiện tại của cô, cô có muốn dọn cũng không dọn được. Linh hoạt di chuyển bốn chân, Jessica yên lặng không một tiếng động chạy ra ngoài cửa phòng học, cũng kinh ngạc phát hiện ra hiện tại thân thể cô thế mà không có chút nặng nề, ngược lại còn không có chút mệt mỏi, vô cùng thoải mái.
Cái đầu lông xù lặng lẽ ló ra ngoài cửa, xác định không có ai ở ngoài hành lang, Jessica mới linh hoạt nhảy ra, men theo bóng tối góc hành lang đi về phía cầu thang.
Cũng may tầng hầm có rất ít học sinh đi lại, dù sao đối với đại đa số học sinh mà nói, nơi có nhiều ánh nắng mặt trời mới là nơi được ưa thích. Mà nơi tầng hầm âm u, tối tăm, trừ phải xuống đây học một số môn, chủ yếu học sinh đều không thích ở đây. Đương nhiên, không bao gồm học sinh nhà Slytherin phải về phòng sinh hoạt chung.
Nhưng mà hoàn hảo, đường này không đi về phía phòng sinh hoạt chung, Jessica mừng thầm trong lòng.
Chỉ cần đi qua phòng học Độc dược nữa là có thể đến cầu thang nữa thôi. Cố lên! Cổ vũ bản thân, Jessica tăng tốc. Nói thật, thực ra cô khá thích chạy bằng bốn chân như thế này, cảm giác có gió thổi bên tai thật là quá tuyệt.
Lúc này, động tác của Jessica linh hoạt hơn so với mọi ngày đến bất ngờ. Tuy rằng lúc làm người, động tác của cô cũng khá linh hoạt nhưng cảm giác hiện tại ko giống lúc đó. Hiện tại cô như có thể phóng ra bản năng nguyên thủy của cơ thể, có cảm giác như được quay trở lại tự nhiên.
Cho nên, hơi nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác sảng khoái, Jessica hoàn toàn không chú ý tới có một bóng người đang đi ra khỏi phòng học Độc dược. Mà người kia hình như cũng đang tự hỏi điều gì đó nên không có để ý bóng đen đang chạy như bay trên hành lang. Vì thế…
“Đông” một âm thanh thanh thúy vang lên, Jessica cảm thấy bản than đã đụng phải cái gì đó cưng cứng. Không đợi cô tỉnh táo lại từ hoa mắt chóng mặt liền cảm thấy gáy mình bị người khác nắm lại sau đó cả người bị nhấc lên, bốn chân quơ quạng trong không trung.
Nhíu mày nhìn đứa nhóc vừa đụng vào mình, trong nháy mắt, Snape toát ra một ánh mắt nghi hoặc. Anh không nhớ từ khi nào mà Hogwarts cho học sinh mang báo đến trường, cho dù là báo con.