Chương 9
Diệu Hoa bị ghi danh trong mục nhảy cao lo lắng đứng ngồi không yên, vừa sáng sớm vào học Diệu Hoa đã lôi ngay Minh Hạ ra mà chất vấn. Cô nàng cứ lạng qua lạng lại giữa hành lang trước mặt Minh Hạ.
“Thôi xong rồi Hạ ơi là Hạ, bà giết tui chết đi Hạ ơi.”
Minh Hạ đứng dựa lưng vào tường ở hành lang, cô đưa tay vỗ vỗ vai của Hoa: “Cố lên, tôi tin bạn mà.”
Diệu Hoa rối loạn sắp phát điên mất thôi: “Bà biết không hạ, tui nhảy cao nhất là ba mươi xen đó Hạ!”
Minh Hạ cảm thấy mình cũng có lỗi một chút, chỉ một chút xíu xìu thôi, cô an ủi: “Thôi xin lỗi mà, bà cứ tùy tiện nhảy là được thôi, không nhất thiết phải đạt giải đâu.”
Diệu Hoa nghe vậy cũng an tâm, tùy tiện nhảy thôi, rớt thì mặc kệ. Chả quan trọng đến danh dự.
Diệu Hoa hít sâu một hơi, nghiến răng: “Bà già, nhảy xong tui mà trật khớp tui đến tui tìm bà tính sổ.”
Minh Hạ cười: “Ừm ừm, tui dẫn bà đi bó bột.”
Diệu Hoa tức giận đấm đấm vào tay Minh Hạ nhưng cú đấm của cô như phủi muỗi. Không thể làm Minh Hạ đau mà còn khiến cô nàng bật cười khanh khách. Diệu Hoa nghiến răng nghiến lợi sau đó cũng bật cười.
Cả hai nói chuyện thì anh Đức Khải, người yêu của Diệu Hoa liền đi đến, cả hai quấn quýt líu lo mà bỏ rơi một người như Minh Hạ, cô bĩu môi thở dài.
Đàn anh chú ý sự hiện diện của Minh Hạ, theo phép lịch sự cũng bắt chuyện: “Minh Hạ, em có tham gia hội thao không?”
Minh Hạ lắc đầu: “Không có.”
Diệu Hoa như được chích điện, bật như cái radio phát thanh kể lại việc mình bị áp bức. Minh Hạ giật mình bị điểm tên thì vọt lẹ vào lớp. Bên ngoài Diệu Hoa vừa kể xong thì không thấy người đâu.
Minh Hạ phù một tiếng rồi chạy vào lớp, may quá chạy kịp. Nếu không cô không biết đàn anh sẽ lôi cô ra mà đánh nhừ tử mất.
Minh Hạ nhìn bóng dáng ngồi làm bài tập toán nghiêm túc đến phát sợ của Hoài Đông bên cạnh. Cô sợ chỉ phát ra tiếng động cậu ta liền lấy sách toán dày cộm ném vào mặt cô. Minh Hạ rón rén vào chỗ ngồi không nói gì cả. Anh Tuấn bên trên nhiều chuyện quay xuống, cậu ta tham gia chạy 100 mét nam nên rất hưng phấn.
“Hạ à, bà làm bài tập toán cô Hương giao trước Tết chưa?” Anh Tuấn giở giọng làm nũng. Minh Hạ nghe vế đầu thôi là biết được cậu ta định nói gì, cô nỗi da gà lớp lớp. Khi Anh Tuấn quay xuống thì đã phát ra tiếng động không hề nho nhỏ đánh thức người bên cạnh cô. Minh Hạ đổ mồ hôi nhìn Hoài Đông ngước lên lườm hai người. Cô vẫy vẫy tay: “Hai.”
Rồi Minh Hạ cố bỏ qua bạn cùng bàn, mình lấy trong cặp ra cuốn bài tập toán cho Anh Tuấn.
Anh Tuấn cười te tét, hôn gió cô: “Chụt, Hạ là tuyệt nhất.”
Minh Hạ nhăn nhắn mặt, phẩy tay: “Cút, cút đi.”
Anh Tuấn làm vẻ mặt tổn thương nhưng cũng cười tươi rói quay lên. Minh Hạ lúc này nhìn qua người bên cạnh, Hoài Đông với ánh mắt phán xét nhìn hai người. Rồi cũng không để ý mà làm tiếp bài tập.
Minh Hạ đang vẫy tay bị bơ thì xùy một tiếng.
***
Hôm sau, hội thao của toàn trường.
Học sinh đứng thành hàng reo hò cổ vũ cho đội lớp mình. Bầu không khí ồn ào náo nhiệt ngay cả khi Minh Hạ đứng ngoài cổng trường đã nghe thấy âm thanh.
Cuộc thi đầu tiên là chạy nữ và nam, nữ ở một bên riêng và nam ở một khu riêng, vì thế bạn học cổ vũ ở đây toàn là nữ. Bạn học nữ dịu dàng đáng yêu của lớp Tâm Như thành công có được vinh dự đại diện bốn mươi học sinh lớp đi tham gia.
Tâm Như đứng giữa sự quay quần của cả lớp, cô nàng trắng trẻo má phúng phính đưa tay quyết tâm đạt giải. Tâm Như liếc nhìn Minh Hạ, người đã bắn hết nước bọt vào mặt cô chỉ để khuyến khích đi thi chạy. Tâm Như nhìn Minh Hạ thở dài.
Minh Hạ thầm đưa ngón cái lên cho bạn học. Tâm Như cười cười vỗ tay Minh Hạ rồi đi vào trong sân.
Năm bạn học từ lớp 10A1 đến 10A5 xếp hàng ngang trên sân thể dục của trường.
Tâm Như đứng giữa hai cô bạn cao mét bảy của lớp 10A3 và 10A5. Cô nàng nhỏ nhắn mét sáu lọt thỏm vào giữa hai người nhưng ý chí Tâm Như đang sôi sùng sục. Cả lớp nhìn một màn này không nhịn được mà hít sâu một hơi lạnh.
Tiếng còi vang lên, cả năm chạy lao về đích, hai mươi mét đầu Tâm Như bị lấn át bởi hai bạn nữ lớp kia. Bạn nữ lớp 10A3 thậm chí còn chạy lấn sân đường chạy của Tâm Như. Cả lớp cảm thán: “Ê ê chơi xấu!”
Tâm Như chạy hết tốc lực về tới đích đã là hạng ba. Cô nàng ủ rũ cuối đầu thở dốc. Cả lớp liền đi đến bên cạnh an ủi: “Bà chạy tuyệt lắm!”
“Bọn họ chơi xấu cả thôi, chạy lấn sang đường Như.”
“…” vân vân và mây mây.
Lớp 10A3 không nhịn được: “Chơi xấu cái gì? Rõ ràng mấy người không đủ năng lực mà thôi.”
Cả lớp Minh Hạ bị chọc trúng chỗ ngứa, chửi: “Nè nè nói cho rõ nha, tụi bây chạy sang đường lớp tao rồi Tâm Như chạy đi đâu?”
Tâm Như thấy tình hình là cả hai lớp sắp cãi lộn thì xua tay ngăn cản: “Bỏ đi bỏ đi.”
Bạn nữ cao to trong lớp gạt tay: “Bỏ là bỏ làm sao?”
Với danh hiệu là người dẫn đầu hoạt động hội thao của lớp thì Minh Hạ phải ngăn cản. Cô chạy lại giữa hai người dẫn đầu hai lớp.
“Kết quả cũng vậy rồi, bỏ đi.”
Bạn nữ không chịu: “Nhưng họ chơi xấu! tụi nó không lấn đường thì lớp mình đã về nhì.”
Lớp 10A3 cũng không nhường nhịn: “Cái chân cụt ngủn vậy mà chạy đua? Rồi làm sao mà thắng, không có năng lực bây giờ ở đây nói này nói nọ.”
Tâm Như bị nói thì nước mắt lưng tròng, hai môi cô nàng mím lại ngăn nước mắt.
Lớp Minh Hạ mắng lại: “Mày.”.
Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn
Sau đó cả hai lớp lao vào mắng nhau quên trời quên đất, quên mất còn Minh Hạ ở giữa, thân phận là mét sáu, Minh Hạ thành công chui vào giữa trận mắng nhau nước bọt văng tứ tung, cô ngăn cản cả hai không thành thì hai lớp bay vào đánh nhau!
Minh Hạ đứng giữa bị cào cấu không nhẹ vào cánh tay. Cô cố gắng chui ra nhưng cứ như xúc xích bị kẹp giữa bánh mì sandwich. Đến khi bạn học lớp khác thấy vậy đi gọi giám thị đến.
Giám thị cầm cây thước gỗ đến lôi đầu cả hai lớp lên phòng giám thị. Minh Hạ thành công bị đi theo.
Cánh tay cô bị lớp 10A3 khổng lồ cào một đường dài rách da nhưng chỉ ứa máu.
Lúc bên nam thi chạy đua xong thì đi về lớp, thấy một màn đầy người đứng trước cửa phòng giám thị.
Hoài Đông, Anh Tuấn, Tuấn Huy vừa đi thi chạy đua nam về:”???”
Anh Tuấn khó hiểu kéo Minh Hạ đứng gần nhất lại hỏi, nhưng cậu vừa đụng đã chạm vào vết rách da của Minh Hạ. Cô nàng bị kéo đến đau nghiến răng: “Đau.”
Anh Tuấn hoảng hồn vội buông tay: “Trời mẹ ơi bà bị cái gì vậy? Định cosplay nhân vật nào à?”
Minh Hạ mắng: “Cosplay cái đầu ông.”
Cô kéo kéo ba người con trai che cho mình rồi thành công chuồng ra khỏi phòng giám thị.
Cô nhỏ giọng: “Là vậy nè…” Rồi Minh Hạ kể lại toàn bộ sự việc. Anh Tuấn nghe xong thì cười cười: “Thế là bà bị lôi vào đánh luôn?”
Minh Hạ gật đầu: “Ừm.”
Hahahahahahah
Minh Hạ: “???”
Cô xùy một tiếng không quan tâm tên điên này nữa. Hoài Đông nảy giờ im lặng thì hất mặt lên với Minh Hạ. Cô đang ngơ ngơ thì bị cậu lôi đi mất.
Anh Tuấn, Tuấn Huy:” Người đâu rồi?”
Minh Hạ bị lôi đi thì thắc mắc: “Đi đâu thế?”
Hoài Đông lạnh nhạt: “Phòng y tế.”
Minh Hạ gật gù đã hiểu: “Ồ, ông đây là quan tâm tui.”
Hoài Đông lườm cô: “Không quan tâm, bà không có chân sao? không biết chui ra à.”
Minh Hạ bất mãn: “Chui làm sao, bị dính cứng ngắc vào đám đông như keo dính chuột rồi.”
Hoài Đông lại cất giọng hỏi: “Biết ai cào không?”
Minh Hạ lắc đầu, đông như thế làm sao mà cô nhớ là ai.
Đến phòng y tế, Minh Hạ để cho cô y tế, học sinh thường gọi là cô Nhã băng bó. Cô Nhã vừa băng vừa lầm bầm: “Học sinh ngày nay đúng là thừa sức hoạt động mà.”
Minh Hạ không trả lời chỉ cười cười. Xong xuôi, Minh Hạ đi ra ngoài thì một hàng dài học sinh 10A3 và lớp cô đứng đó chờ được “tiếp”. Minh Hạ che che mặt đi băng qua đám đông.
Phù, Minh Hạ thở dài một hơi: “Đánh cũng quá dữ dằn rồi.”
Cô liếc nhìn cánh tay phủ băng gạc mặc dù vết thương rất nhỏ: “…” Mặc kệ đi. Minh Hạ kéo Hoài Đông một mạch đến sân thi nhảy cao của Diệu Hoa. Cô nàng khi nảy đã chạy đi đâu mất nên không bị lôi vào vụ việc kinh khủng kia. Minh Hạ liếc nhìn đồng hồ.
Hên vừa kịp lúc.
Khi Minh Hạ dốc toàn sức chạy đến sân nhảy cao thì mọi người cũng bắt đầu thi. Minh Hạ nhìn bóng dáng quen thuộc từ xa thì vẫy tay cổ vũ: “Cố lên!”
Diệu Hoa bên kia cũng thấy Minh Hạ, cô nàng cười tươi trước khi bước đến địa ngục.
Diệu Hoa lấy đà, cô nàng run rẩy đến độ đổ mồ hôi đầy mặt. Dưới sự reo hò của bạn học, Diệu Hoa lấy đà nhảy về trước, độ cao chưa tới một mét. Thành công tùy tiện thi đua không đạt giải. Nhưng Minh Hạ vẫn rất tự hào! Cô vỗ tay liên tục, chạy lại ôm reo hò cho bạn của mình. Diệu Hoa cũng hú hồn khi thấy cánh tay của Minh Hạ, cô nàng hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Minh Hạ bị chất vấn thì nhức đầu nhức óc. Đến khi Đức Khải đến thì Diệu Hoa liền không hỏi nữa mà đi cùng anh ta đi ăn. Đúng là bạn thân không qua ải nam nhân.
Minh Hạ bây giờ mới nhìn thấy huy chương vàng trong túi áo của Hoài Đông. Cô ngạc nhiên: “Gì đây, ông đạt giải nhất luôn?”
Hoài Đông không nhanh không chậm nói: “Đã thi phải thi đến cùng.”
Minh Hạ vỗ tay khen thưởng, là người được ép buộc nhưng Hoài Đông đạt giải cao hơn cả bạn học tự đăng kí, thật đáng khâm phục.
Minh Hạ đắc ý: “Thật tuyệt vời cho mắt nhìn người của Nguyễn Minh Hạ.” Nói rồi Minh Hạ liếc nhìn đôi chân dài như hai cây sào của người trước mặt. Chậc lưỡi như biến thái.
Hoài Đông:”…”
Sau buổi hội thao của trường, lớp 10A3 và 10A4 bị trừ hai mươi điểm thi đua của lớp. Đứng thứ cuối cùng trong thứ hai tuần sau. Nhưng cả lớp vẫn rất vui vẻ đón nhận một huy chương vàng, hai huy chương bạc và bốn huy chương đồng trong kì hội thao.
Học sinh nam trong lớp uất ức phải dọn ghế sân trường, học sinh nữ nhàn nhã quét lá cây trong khuôn viên.
Rõ ràng đây là do học sinh nữ gây nên mà!