Chương 50: Chúng ta chơi lại nhé
Nghe thấy tiếng động, Lục Viện đột nhiên quay người lại, bàn tay không cẩn thận chạm vào thành nồi, khiến cô hét lên: “A…”
Chu Phù Thế bước nhanh tới, nắm lấy tay cô, nhanh chóng xối nước lạnh: “Bỏng ở đâu?”
Cô xoay cổ tay, trong lòng bàn tay có một vết đỏ nhạt: “Không sao đâu.”
Anh nghiêng người đổi vị trí với cô, giữ cô tránh xa bếp rồi tiện tay tắt bếp: “Anh lấy mấy viên đá cho em chườm.”
Lục Viện chườm đá, nhìn Chu Phù Thế tiếp tục hâm nóng đồ ăn trong bếp, “Hôm qua em không về, nên anh cũng không ăn à?”
Anh quay đầu nhìn cô, tự nhiên đổi chủ đề: “Em có muốn thêm hai món nữa không?”
Cô lắc đầu: “Không cần, tối qua em chưa ăn gì, bây giờ cũng vậy. Hơn nữa, lãng phí đồ ăn không tốt đâu.”
Anh bất lực mỉm cười, nắm tay cô kiểm tra xem không có vết phồng rộp hay vết đỏ nào không, sau đó bưng đĩa đồ ăn nóng hổi ra bàn, “Vậy rửa tay rồi ăn cơm.”
Hai người ngồi đối diện nhau, trong một khoảng thời gian ngắn không ai lên tiếng.
Hiếm khi anh thấy cô ăn hết một bát cơm liền hỏi: “Hôm nay em ăn ngon miệng vậy?”
“Ừ, em rất vui.” Cô sờ cái bụng căng tròn, đặt bát đũa xuống rồi hỏi anh: “Hôm nay anh đi đâu thế?”
Anh mím môi nói: “Hàng Tử đã về rồi, anh đến chỗ cậu ấy.”
La Duyên Hàng đã về?
Cô suy tư gật đầu: “Hôm qua thì sao?”
“Ở nhà thôi.” Anh hất cằm chỉ vào những đĩa thức ăn gần như hết sạch trên bàn, “Sau đó làm mấy món này, nhưng người nào đó không thích nên không chịu về ăn.”
Còn người nào đó đâu, còn không phải là nói nàng sao, bất quá nàng mừng rỡ không được, “Chu đội trưởng, không nghĩ tới ngươi là như vậy mang thù nam nhân?”
Còn người nào đó nữa, không phải đang nói cô sao, nhưng cô không vui không được: “Đội trưởng Chu, không ngờ anh lại thích ghim thù vậy nha?”
Anh nhướng mày, “Một chút.”
Cô đưa tay chống cằm, vươn người qua bàn ăn đến gần anh: “Vậy anh nói xem, phải làm thế nào mới hết ghim đây?”
Anh đưa tay đến gần cô, cô tưởng anh sắp chạm vào mình nên vô thức nhắm mắt lại.
Nhìn cô từ từ nhắm mắt lại, anh cười nhẹ, nắm lấy bàn tay đang chống cằm của cô, đặt đôi đũa vào tay cô: “Em rửa bát đi.”
Nhìn đôi đũa trong tay, cô bất đắc dĩ gật đầu: “Được, em rửa.”
Nhìn thấy cô cầm bát đĩa đi vào bếp, anh bước tới ôm cô từ phía sau, dùng hai tay nắm lấy cổ tay cô: “Thôi, để anh làm.”
Cô quay lại nhìn anh: “Anh nói đấy nhé, còn ghim thù nữa không?”
Anh tựa cằm vào hõm cổ cô, “Không ghim nữa cũng được, nhưng phải xem em bồi thường cho anh thế nào?”
Cô quay người lại mỉm cười ngọt ngào với anh, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, “Anh muốn em đền bù cho anh thế nào?”
Anh lạnh lùng nhướng mày: “Không phải đền bù cho anh sao?”
Nụ cười trên môi cô càng lúc càng rạng rỡ, cô kiễng chân hôn lên khóe môi anh, “Như thế này à?”
Anh cụp mắt nhìn cô nhưng không nói gì.
Cô đi xuống hôn hầu kết của anh, “Thế này thì sao?”
Anh liếm chỗ khóe môi cô vừa hôn, vẫn tiếp tục im lặng.
Cô há miệng ngậm hầu kết của anh, dùng chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm quanh, “Hả?”
Anh kìm lại lời nói, nhưng cơ thể lại rất thành thật, hầu kết vô thức trượt lên trượt xuống giữa môi lưỡi cô, hai tay anh cọ qua lại trên vòng eo thon gọn của cô.
Cảm nhận được phản ứng của anh, cô càng không kiêng nể gì cởi cúc quần anh, nắm lấy vật cứng thô dài giữa hai chân anh qua lớp quần lót, “Anh trai, cứng rồi.”
Anh ho nhẹ một tiếng, giọng vẫn trầm thấp và khàn khàn, “Thì sao?”
Hở? Tại sao người đàn ông này lại kiêu ngạo như vậy?
Vật cứng trong lòng bàn tay Lục Viện phồng to hơn, nhưng cô đột nhiên thu tay lại, nghiêng đầu ngây thơ chớp mắt: “Không sao cả.”
Anh lập tức cau mày, dùng hai tay bóp eo cô: “Lục Viện.”
“Ừm… Đau quá…” Cô vô thức siết chặt bụng dưới, lùi lại, “Anh ơi, đau quá…”
Biết cô giả vờ đau, nhưng anh vẫn thả lỏng tay, cô thuận thế tiến về phía trước hai bước, còn anh phối hợp lùi lại phía sau.
Cô đẩy người đàn ông cao lớn vào tường, đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của anh rồi vén lên, để lộ cơ bụng màu lúa mạch, đầu ngón tay cô trượt qua trượt lại trên cơ bụng của anh.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Sao anh lại cảm thấy đây là phúc lợi của em nhỉ?”
Cô từ từ ngồi xổm xuống, mím môi hôn lên cơ bụng góc cạnh rõ ràng của anh, chiếc lưỡi mềm mại liếm dọc theo đường cơ bụng đi xuống, đẩy quần lót ra rồi chui vào. “Thế này thì sao?”
Khoảnh khắc chiếc lưỡi mềm mại của cô chạm bụng dưới, anh thở hổn hển, “Tiếp đi.”
Đột nhiên muốn đùa, cô ngước mắt nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên, “Đội trưởng Chu, chúng ta chơi lại nhé? Chỉ cần anh không động đậy, em sẽ đồng ý với một yêu cầu của anh, được không?”
Hầu kết của anh vô thức trượt xuống, “Được.”
Cô dùng cả hai tay nắm lấy quần lót của anh và kéo xuống, côn th*t vốn đã cương cứng bật ra, đập thẳng vào mặt cô.
Nhìn côn th*t to lớn của anh, cô vô thức nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy mình không ăn nổi?
Hai tay cô nắm lấy phần gốc, tuốt nhẹ, dùng đầu ngón tay ấn vào quy đầu xoay tròn, chất dịch tiết ra từ quy đầu kéo ra vài sợi bạc giữa các ngón tay.
Anh thoải mái đến quên cả hô hấp, một lúc sau mới thở dài, thấp giọng gọi cô: “A Viện…”