Chương 47
Thật đáng tiếc, mỗi thành phố chỉ có 2 suất tham dự quốc gia, có thành phố vì để giữ tỉ lệ nên chỉ lấy một. Vậy nên chỉ có Tô Minh và cậu bạn kia được cử đi.
Còn 2 tuần nữa thôi là Tô Minh phải bay đến Bắc Kinh tham gia thi rồi, nên là trong khoảng thời gian này cậu được miễn việc học trên trường, chỉ tập trung làm đề ôn.
Hàng ngày nhóm bạn, ai ai cũng cổ vũ cậu.
Vừa sáng sớm, Tiêu Mạn đã vào bếp nấu canh gà cho Tô Minh rồi.
– Úi dào, nhìn kìa, đứa con gái hàng ngày ít khi vào bếp vậy mà lại chịu dậy sớm hầm canh gà sao.
Thì ra là mẹ Tiêu. Nhà Tiêu Mạn là vậy, mỗi sáng mẹ cô sẽ dậy nấu ăn sáng cho cả nhà.
Tiếng của mẹ khiến Tiêu Mạn giật mình, tay cô chạm vào thành nồi, bỏng đỏ.
– Á.
Cô liền nhúm tay vào bồn nước.
Thấy vậy mẹ cô cũng vừa lo lắng vừa chạy lại hỏi thăm.
– Mạn Mạn, con làm sao vậy, đưa tay đây mẹ xem nào.
Tiêu Mạn đưa tay cho mẹ, vội trấn an.
– Con không sao, mẹ đừng lo quá.
– Sao với trăng gì. Lại phòng khách ngồi chờ để mẹ đi lấy hộp y tế thoa thuốc cho.
– Vâng ạ.
Đợi mẹ Tiêu rời đi, nước mắt Tiêu Mạn bỗng lăn xuống. Cô nhớ lại lúc nhỏ, cũng vì lỡ bỏng mà mẹ cô đã hạn chế để cô vào bếp.
Thời gian trôi qua, Tiêu Mạn thấy đã trễ vội chào cả nhà rồi vội lên chiếc xe đạp. Con đường đến trường này sẽ khác hơn mọi khi vì trong giỏ xe cô có đựng một hộp, là hộp canh gà.
Chỉ là vừa đến nhà Tô Minh, Mạn Mạn lại nhìn thấy cảnh không nên nhìn. Cô nép lại đoạn cầu thang gần đó.
Là Tĩnh Linh và Tô Minh đang đứng trước nhà cậu.
– Nè cậu nhớ ăn sáng đấy nhé, sữa này là mình đặc biệt đến sớm xếp hàng mua cho cậu đấy nhé. – Tĩnh Linh dặn dò Tô Minh.
Cậu mỉm cười đáp lại.
– Mình nhớ rồi. Cậu đến trường đi kẻo muộn.
– Mình biết rồi.
Tĩnh Linh rời đi không quên quay lại vẫy tay chào Tô Minh.
Đợi Tô Minh vào nhà, Tiêu Mạn lấy trong cặp ra tờ giấy nhớ và bút.” Cậu nhớ uống hết nhé. Cố lên bạn của tôi “.
Sau đó cô bỏ hộp canh có dán tờ giấy nhớ lúc nãy trước của nhà cậu. Trước khi rời đi còn ấn chuông.
Tô Minh nghe tiếng chuông thì vội ra mở cửa, nhìn ngó xung quanh không thấy ai, chỉ thấy một chiếc hộp. Cậu cầm lên và đọc chữ trên đó. Đúng vậy cậu nhận ra đó là của Tiêu Mạn. Bất giác, trong đầu cậu hiện lên suy nghĩ: ” sao cậu ấy không đưa tânn tay cho mình nhỉ, chẳng lẽ cậu ấy thấy mình và Tĩnh Linh ” sau đó cậu lại vỗ trán: ” không, làm gì có chuyện đó, mình nghĩ nhiều quá r “.
Ngày qua ngày, Tiêu Mạn vẫn âm thầm đưa đồ cho Tô Minh hôm thì canh, hôm thì cháo….. Nhưng hôm nay Tô Minh phải đến trường để học cùng thầy Lý. Tiêu Mạn nhân lúc Tô Minh không ở trong phòng ôn liền lẩn vào, vừa đặt hộp canh hầm thuốc bắc lên bàn thì tiếng nói phía sau đã làm cô giật mình.
– Cuối cùng cậu cũng bị mình bắt tại trận rồi nhé.
Tiêu Mạn quay lại, từ từ trấn an bản thân:
– Mình, mình làm gì mà bị bắt tại trận chứ, cậu đúng là…
– Là gì?
Tiêu Mạn định nói gì nhưng thôi.
– Không gì cả, cậu học đi, mình về lớp đây.
Tiêu Mạn toan bước đi thì bị Tô Minh giữ tay lại.
– Ở lại học với mình đi, chứ mình học một mình chán lắm đấy.
– Thôi mình mà không về lớp thì Lý lão sư sẽ mắng mình cho mà coi.
– Cậu yên tâm, mình xin cho cậu là được mà.
– Thôi mình về lớp vẫn tốt hơn.
Nói xong Tiêu Mạn vùng tay khỏi Tô Minh. Không ngờ quá đà trúng ngay ly sữa cạnh đó khiến nó rơi xuống. Cô chợt nhận ra đây là sữa mà hàng ngày Tĩnh Linh đều mua cho cậu.
Cô vội cúi xuống nhặt ly sữa lên nhưng nó đã bị đổ hết rồi.
Tiêu Mạn run rẩy:
– Mình, mình xin lỗi cậu, mình không…cố ý.
Tâm trạng Tô Minh thay đổi, hai mắt bỗng trùng xuống:
– Nếu cậu muốn về lớp đến vậy thì bỏ nó xuống r về lớp đi, chỗ này để mình dọn.
Hai chân Tiêu Mạn khự lại. Thấy vậy, Tô Minh nói thêm:
– Mình nói là cậu về lớp đi, chỗ này mình dọn là được.