Chương 46
– Ai mà dám quên món tủ của mấy đứa chứ.
Thì ra là tiếng của bà chủ.
– Bọn con chào bác ạ.
Vợ chồng chủ quán đặt đĩa thức ăn trên tay mình xuống bàn sau đó kéo ghế ra ngồi chung.
Bác gái nhìn quanh một lượt:
– Chà mới mấy tháng thôi mà trông đứa nào đứa nấy chững chạc hơn hẳn – Sau đó dừng ánh mắt ở Tĩnh Linh – Cô bé xinh xắn này là ai đây? Sao giờ mới thấy nhỉ? Để bác đoán thử nhé.. um…để xem nào, là bạn gái của Thiếu Phong đúng không?
Tĩnh Linh nghe vậy vội xua tay phủ nhận:
– Không… không phải đâu ạ! Con là học sinh mới chuyện về được vài tháng thôi ạ!
– Cô bé ngoan quá! Vậy thôi mấy đứa ăn đi.
– Vâng ạ.
Cả lũ đồng thanh sau đó bắt tay nhau vảo việc ăn uống. Trong khi Tĩnh Linh và Thiếu Phong gắp nhanh từ món này đến món khác ( căn bản đói quá mà, với cả ai bảo đồ ăn ở đây ngon làm gì) thì Tô Minh và Tiêu Mạn hoàn toàn ngược lại, hai người ăn rất từ tốn. Thấy vậy, bác gái cất tiếng hỏi:
– Tiểu Minh, tiểu Mạn. Hai đứa sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?
Nghe vậy Tiêu Mạn liền gắp thức ăn lia lịa vào bát mình, vừa gắp vừa thanh minh:
– Dạ, không phải, không phải đâu ạ. Tại con đang nghĩ một số chuyện nên không để ý thôi ạ.
Bà chủ cười hiền hậu:
– Vậy mà bác cứ tưởng.
Như nhận ra điều gì đấy, Tô Minh lên tiếng hỏi:
– Hai bác ngồi đây nãy giờ, ai làm đồ ăn cho khách vậy ạ.
Bác trai vỗ nhẹ vai Tô Minh:
– Mấy đứa không phải lo, lâu lâu mấy đứa mới đến, bác gái vui quá đã bảo nhân viên hôm nay không nhận thêm khách, ngồi đây ăn với mấy đứa này.
Thiếu Phong nghe được, nét mặt chuyển dần sang cảm động, mếu máo như sắp khóc:
– Thật cảm động quá đi – Sau đó gắp thức ăn bỏ vào bát vở chồng chủ quán – Con mời hai bác ạ.
Mọi người theo đó cũng lần lượt làm theo.
– Thôi thôi, mấy đứa gắp nhiều quá, đầy cả bát của bác rồi này. Mấy đứa lo ăn đi không đồ ăn nguội.
– Vâng ạ.
Nhìn lũ nhóc này, trong lòng hai bác nặng trĩu biết bao.
– Nếu Tiểu Mỹ còn sống chắc cũng ngang bằng với tụi nó ông nhỉ? – Bác gái vừa ngắm mấy đứa ăn, vừa ghé vào tai chồng nói nhỏ.
– Đúng vậy, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, học giỏi, xinh đẹp giống tiểu Mạn đây.- Bác trai đáp lại vợ, giọng có hơi run.
( Tiểu Mỹ là con gái của vợ chồng chủ quán. Xét về tuổi tác cùng lứa với hội Tô Minh. Từ nhỏ cô bé đã mắc bệnh tim. Lên 7 tuổi vì không có tim phù hợp để ghép, Tiểu Mỹ đã không qua khỏi. Mất đi đứa con, nhà bác Huỳnh như sụp đổ. Hai vợ chồng quyết định rời xa nơi đang sống, nơi chứa kỉ niệm đau buồn đó đến với thành phố hiện tại và bắt đầu mở quán ăn kiếm sống. Niềm hi vọng đã đến với hai người khi gặp được ba đứa nhỏ: Tô Minh, Tiêu Mạn và Thiếu Phong.)
Bốn người ăn xong thì ở lại nói chuyện với chủ quán một lát rồi cũng xin phép ra về.
Tiêu Mạn khoác tay bác gái,đầu tựa lên vai, vừa đi ra cửa vừa nũng nịu:
– Thật là không muốn về mà, muốn ở lại đây ăn đồ bác nấu.
– Con bé ngốc này, muốn ăn thì lúc nào đến đây cũng được mà, có phải là không đến được nữa đâu mà sợ.
– Con không chắc nữa.- Tiêu Mạn nói nhỏ trong miệng.
– Hả, con vừa nói gì cơ?
– Dạ không có gì ạ.
Ra khỏi cửa quán, cả bốn người cúi chào tạm biệt hai bác:
– Bọn con chào bác. Bọn con về đây ạ!
– Về cẩn thận đấy!
– Vâng ạ.
Lũ nhóc mới ngoảnh đầu đi được vài bước thì ông chủ gọi vọng:
– Rảnh thì đến quán bác nhé!
– Vâng ạ. – Cả bốn người vừa đưa tay lên cao vẫy vừa hét to.