Chương 44
Bây giờ đã là 6h30 sáng, các thí sĩ đã tề tựu đông đủ, người thì bắt chuyện với bạn mới, người thì ôn lại bài trước giờ thi.
Từ xa, Thiếu Phong tay xách ba chai nước chạy đến chỗ nhóm bạn đang đứng, đưa cho mỗi người một chai:
– Cho cậu.
– Cảm ơn.
– Của cậu đây!
– Cảm ơn.
Đến lượt Tô Minh thì Thiếu Phong hụt tay lại:
– Của cậu, không có đâu.
Tô Minh không nói gì, biểu cảm cũng chẳng thay đổi.
Tiêu Mạn liền đưa chai nước của mình cho cậu:
– Tiểu Minh, này.
Nhưng Tô Minh lại từ chối:
– Cậu giữ lấy đi. Mình không sao.
Thiếu Phong thấy vậy, mở miệng cười rồi đưa chai nước trên tay mình cho Tô Minh:
Nhưng Tô Minh lại từ chối:
Đứng được một lúc thì loa thông báo của trường cất lên:
– Cậu giữ lấy đi. Mình không sao.
Xin nhắc lại, kính mời các thí sinh nhanh chóng vào nhận phòng thi của mình.
– Của cậu đây.
Chúc các sĩ tử của chúng ta thuận buồm xuôi gió. “
Thiếu Phong thấy vậy, mở miệng cười rồi đưa chai nước trên tay mình cho Tô Minh:
– Của cậu đây.
– Cảm ơn.
Tiêu Mạn có chút hụt hẫng. Dần cô có cảm giác như bản thân đã đi quá xa rồi. Mạn Mạn tự nhận định với bản thân ” Tô Minh có người mình thích rồi “.
Đứng được một lúc thì loa thông báo của trường cất lên:
” Chuẩn bị đến giờ vào thi, kính mời các thí sinh nhanh chóng vào nhận phòng thi của mình.
Xin nhắc lại, kính mời các thí sinh nhanh chóng vào nhận phòng thi của mình.
Chúc các sĩ tử của chúng ta thuận buồm xuôi gió. “
– Được rồi, các cậu nhanh vào đi, mình sẽ ở ngoài này chờ.
Nghe vậy, Tĩnh Linh hơi bất ngờ:
– Cậu chờ thật sao?
– Năm nào cũng vậy, bọn mình thi, Thiếu Phong sẽ tìm chỗ nào đó trước cổng trường chờ bọn mình.
– Ohhh. Thú vị thật.
Như nghĩ được điều gì, nét mặt của Tĩnh Linh thay đổi, trông vui vẻ:
– Tay mọi người đâu rồi, đưa tay đây nào.
Nói đoạn cô đưa tay của mình ra trước, mọi người cũng theo đó đưa ra. Tay người này người kia chồng lên nhau:
– Chúc chúng ta may mắn, thuận buồm xuôi gió.
– Chúc cho chúng ta may mắn được thuận buồm xuôi gió.
– Được rồi, tạm biệt Thiếu Phong, bọn mình vào đây.
Thiếu Phong vẫy tay theo cổ vũ mọi người:
– Cố lên.
3 giờ đồng hồ cứ thế trôi qua, các thí sinh lần lượt ra khỏi phòng thi, Tĩnh Linh chạy đi kiếm Tô Minh và Tiêu Mạn:
– A lớp phó, cậu đây rồi. Làm bài được không?
Tiêu Mạn từ tốn trả lời:
– Mình làm bài cũng ổn. Đề năm nay có vẻ khó hơn so với sự tượng của mình.
– Mình cũng cảm thấy vậy. Thôi chúng ta đi tìm lớp trưởng đi.
– Ừm.
Hai người men theo hành lang, đến phòng thi số 8. Vừa đến nơi thì Tô Minh cũng bước ra. Tĩnh Linh kéo tay Tiêu Mạn đi về phía cậu:
– Thế nào lớp trưởng, cậu làm được bài không?
– Làm hết không bỏ sót câu nào, chỉ là không biết có đúng hết hay không thôi! Hai cậu thì sao?
Tiêu Mạn nhẹ nhàng trả lời trước:
– Mình ổn.
– Mình cũng vậy.
Như nhớ ra được gì đó, Tĩnh Linh đưa tờ giấy trong tay ra trước mặt, hỏi hai người còn lại:
– Các cậu nhìn xem, câu số 11, kết quả có giống thế này không? Mìn băn khoăn quá.
Tô Minh và Tiêu Mạn nhìn một lượt sau đó cả hai đều lắc đầu:
– Cách giải thì đúng, nhưng kết quả không giống mình, của mình X= 12.4 cơ.
Tĩnh Linh thất vọng nhìn Tiêu Mạn, sau đó nhìn sang Tô Minh mong sẽ kiếm tìm được chút hi vọng, nhưng cái lắc đầu của Tô Minh đã dập tắt đi điều đó.
– Mình cũng ra được đáp án giống với Tiêu Mạn.
Nhận thấy nét buồn trên gương mặt Tĩnh Linh, Tiêu Mạn vỗ vai an ủi:
– Cậu đừng buồn vì cậu đã cố gắng hết mình. Nhớ năm xưa lúc mình thi cũng như cậu vậy đó. Cậu thấy không, mình đã vượt qua được rồi.
Nghe được điều này, Tinh Linh vui vẻ một chút.
Tiêu Mạn liền đánh lạc chủ đề:
– Đi thôi, ngoài cổng còn có một nhà đầu tư đang chờ kìa.
Tĩnh Linh hoang mang ngơ ngác:
– Nhà đầu tư, ai cơ.
– Là Thiếu Phong đó.- Lúc này ToonMinh mới chen miệng vào.