Chương 37: Part 2
– Tôi thật sự không có ý đó.
Lúc này Thiếu Phong dẫn theo một cậu thanh niên nữa bước vào:
– Thưa thầy em dẫn theo nhân chứng đến.
Hiệu trưởng lúc này đã sốt ruột vội vàng chỉ vào cậu thanh niên kia:
– Cậu, kể lại sự việc cậu nhìn thấy hôm đó, nhớ ngắn gọn, đầy đủ.
Cậu kia nhút nhát trả lời:
– Thưa thầy em đang ở sân vận động thì thấy Tiêu học trưởng đi qua. Ngưỡng mộ chị ấy và Tô học trưởng nên em đi theo chị ấy để xin cách liên lạc mong chin ấy giúp đỡ em. Đến đó thì em nhìn thấy một nhóm người đang đánh học trưởng. Em còn quay lại video nhưng do lúc đó học trưởng cho qua bọn họ nên em cũng không báo nhà trường.
Thầy Lý nóng lòng không khác gì hiệu trưởng, dẫu sao thầy cũng là chủ nhiệm của Tiêu Mạn:
– Đâu đâu, em đưa ra để mọi người cùng xem.
Cậu thanh niên lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại sau đó bật đoạn video quay cảnh ngày hôm đó. Mọi người chứng kiến đều ngỡ ngàng rồi thương xót cho Tiêu Mạn.
Hồ An lúc này đã không còn gì để nói.
Ba Tiêu lên tiếng đòi công bằng cho con gái:
– Chuyện này không biết hiệu trưởng tính sao?
Thầy hiểu trưởng đau đầu suy nghĩ.
Ba Tiêu thúc giục:
– Nếu thầy không đưa ra quyết định thích đáng với tư cách là phụ huynh của Tiêu Mạn tôi sẽ đâm đơn kiện lên toà, đến lúc đó danh tiếng của trường, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
– Vậy thì tôi tính thế này được không? Hồ An và những người có liên quan sẽ bị đình chỉ một năm.
– Để tôi xem ai dám cho con gái tôi đình chỉ.
Mọi người hướng về cánh cửa ra vào, một người đàn ông chắc khoảng 45 tuổi bước vào, sau còn có một anh trợ lí.
Hiệu trưởng lúc này thay đổi sắc mặt. Lúc này là lo lắng bây giờ là sợ. Nhưng rất nhanh thầy đã lấy được lại bình tĩnh.
– Chào Hồ tổng.
Ông Hồ không chào lại mà tiến lại bàn. Anh trợ lí nhanh tay kéo ghế đợi khi ông chủ ngồi thì vòng ra đứng sau.
– Không biết con gái tôi vi phạm lỗi gì mà đến mức phải đình chỉ nó một năm vậy.
Hiệu trưởng chưa kịp phản ứng thì ba Tiêu đã tiếp lời:
– Con gái anh dàn dựng gài bẫy con gái tôi, bạo lực học đường con gái tôi còn cắt ghép video bôi nhọ danh dự con gái tôi anh nghĩ có nên bị đình chỉ không?
Hồ tổng chợt cười tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Xem ai đây này, là Tiêu Danh Quân – luật sư nổi tiếng nhất nhì của nước ta đây mà.
Ba Tiêu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc:
– Tôi là ai không quan trọng, xin anh hãy nói về việc chính.
– Ồ, việc chính, đúng đúng – Sau đó quay sang hiệu trưởng – Thầy biết tôi là ai mà. Tôi cũng là một cổ đông của trường, thầy xem, chuyện lớn như, thầy không bàn với các cổ đông mà tự quyết, xem ra thầy không muốn ngồi lên cái ghế này nữa rồi.
Nếu như mọi lần, hiệu trưởng sẽ nhường nhịn nhưng không, hôm nay thầy đã quyết.
– Chức hiệu trưởng tôi rất cần nhưng tôi không thể vì nó mà làm mất đi sự công bằng của trường học được.
Thiếu Phong cắt ngang lời:
– Nếu xét về cổ đông, hình như Bùi thị còn là cổ đông lớn thì phải. Đã vậy hôm nay tôi thanh mặt ba tôi bỏ phiếu ủng hộ việc đình chỉ của Hồ tiểu thư có lẽ cũng được đúng không Hồ tổng.
Ông Hồ tức tím mặt:
– Cậu…Cậu chỉ là một thằng nhãi ranh, ở đây cậu không có quyền lên tiếng.
Thiếu Phong định nói thêm thì bị Tô Minh cản lại.
Lúc này bỗng có tiếng cười vang vảng, thì ra là từ chỗ ba Tiêu.
– Lúc cho con gái tôi học ở đây, tôi chưa từng nghĩ nhà trường sẽ bị ảnh hưởng bởi cổ đông. Nếu vậy thì được thôi, chúng tôi sẽ không đòi hỏi sự công bằng từ nhà trường nữa. Thiên Thành, Mạn Mạn chúng ta về thôi.
Mọi chuyện khiến ai cũng bất ngờ, chẳng lẽ ba Tiêu đang rút lui sao.
Nhưng không ông đã quay xe. Tiêu Danh Quân quay qua chỉ đích danh Hồ tổng:
– Hồ Bạch Khởi, ngày mai chúng ta gặp nhau ở toà. Gia đình là giới hạn của tôi vì vậy tôi quyết không tha cho người nào dám động đến họ. Hồ thị của mấy người lớn đấy, mạnh đấy nhưng khi nào so với MI thì hãy nói chuyện. Mấy người không đủ đẳng cấp đâu. Hơn nữa nếu đã ra toà, tôi không chắc con gái vàng bạc của ngài còn có trường nào dám nhận.
Nhắc đến MI là nhắc đến một tập đoàn lớn có tiếng trên thị trường Quốc tế. Đừng nói là cạnh tranh, muốn hợp tác còn chưa chắc có cửa. Bùi thị còn phải sợ chứ nói gì đến Hồ thị.
Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu Hồ Bạch Khởi: ” người này dám nhắc đến MI bằng giọng điệu dứt khoát vậy chẳng lẽ có liên quan đến MI, không được Hồ thị đang trên đà lớn mạnh không thể đắc tội với tập đoàn lớn “.
Hồ Bạch Khởi thay đổi thái độ muốn giảng hoà.
– Tôi xin lỗi vì để chuyện đi quá xa. Chuyện của bọn nhỏ không cần phiền đến toà án. Đình chỉ chứ gì, chỉ là nghỉ học một năm, một năm này để con gái tôi rèn luyện lại đạo đức là được. Xin lỗi vì đã có lỗi với con gái ngài.
Hồ An bày ra bộ mặt nhõng nhẽo:
– Baaaaa…
Nhưng nhận lại là sự tức giận:
– Im lặng đi về lớp, soạn đồ về nhà.
Thấy hai bên đã giải quyết ổn thoả, việu trưởng lên tiếng:
– Chuyện này đã làm phiền mọi người, nhà trường thật có lỗi. Gia đình Tiêu Mạn, mong mọi người chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
– Không phải lỗi của thầy. Dù sao chuyện cũng giải quyết xong, chúng tôi xin phép được về.
– Vâng.
Ba Tiêu Và Thiên Thành rời khỏi thì nhóm Tô Minh, Tiêu Mạn, Thiếu Phong, Châu Nhiên và Tĩnh Linh cũng về lớp.