Chương 35
Lên đến phòng hội đồng cô mới thả lỏng, thấy Tô Minh cô chào hỏi:
– Hi, cậu đến sớm vậy?
Nghe tiếng người, Tô Minh ngẩng đầu lên chào lại:
– Chào cậu. – Để ý đến mặt của Tiêu Mạn, hình như vẫn tấy đỏ – Mặt cậu…
– Mình không sao.
Tiêu Mạn về chỗ ngồi.
– Mà này..
– Hả, có chuyện gì sao?
Thấy Tô Minh nghiêm túc làm việc chắc không biết chuyện, Tiêu Mạn thôi không hỏi về chuyện sáng nay nữa.
– À, không có gì đâu. Cậu làm gì thì làm đi.
– Ừ.
Nếu ở trên sân trường, mọi người ở sau lưng âm thầm chỉ trỏ Tiêu Mạn thì ở lớp lại khác, các bạn tụ tập lại chỗ cô để hỏi thăm khiến cô bất ngờ đến ngợp thở.
Thấy Tiêu Mạn hoang mang, Châu Nhiên liền hỏi:
– Mạn Mạn, cậu chưa biết chuyện gì sao?
– Chuyện gì là chuyện gì?
Châu Nhiên đành đưa đoạn clip cho Tiêu Mạn.
– Cậu tự xem đi, trên diễn đàn trường bây giờ xôn xao, mắng cậu quá trời quá đất. Mình thật không dám đọc.
Thấy Châu Nhiên đã đi quá đà, Thiếu Phong bịp miệng cô lại, an ủi bạn thân của mình.
– Tiểu Mạn đừng lo lắng, nếu để mình biết được người tung clip này lên, mình nhất định sẽ tần hắn ra bã.
Thiếu Phong nói nhưng lại không để ý Tiêu Mạn đang khóc. Thật ra, cô khóc không phải vì clip được tung lên mà khóc vì một đoạn bình luận.
Tác giả xin phép được coppy lại
” A: Thật không ngờ một người từng bị bắt nạt nay lại đi bắt nạt người khác. Bao lâu nay tỏ ra hiền lạnh thân thiện trước mặt người khác, sau lưng lại là người như vậy. Đáng đời.
B: Sao, sao. Xin chỉ giáo cho tại hạ.
C: Anh bạn kia đã biết được chuyện gì xin hãy kể.
D: Ké.
A: Ngày xưa từng học chung trường cấp 1. Nghe nói Tiêu tiểu thư này bị bắt nạt xong được hai nam thần của chúng ta là Tô Minh và Thiếu Phong giúp. Thật là một con nhỏ đáng ghét, lúc nào cũng ra vẻ hiền lành, dễ thương, quá giả tạo. Nam thần của lòng em, hai anh thấy chưa? Các anh đã bị nó lừa suốt mấy năm đấy.
C: Thật không ngờ lại như vậy.
E: Hoá ra đây là bộ mặt thật. Mình đã bị lừa bấy lâu….
…….. vân vân mây mây các bình luận chỉ trích.”
Tô Minh nhìn thấy Tiêu Mạn giật điện thoại trong tay Tiêu Mạn, ghe xuống tai cô nói nhỏ
– Không cần quan tâm người khác nói gì. Nếu không muốn xem không cần phải xem. Cậu không cần sợ, cậu như thế nào chỉ riêng mình và Thiếu Phong cảm nhận.
Nghe những lời này, Tiêu Mạn được an ủi phần nào tuy vậy nước mắt cô lại chạy nhiều hơn. Tiêu Mạn ôm ngang lưng Tô Minh mà khóc, nước mắt thấm đẫm chiếc áo đồng phục Tô Minh. Tuy cậu hơi bất ngờ nhưng không có ý định đẩy, hơn nữa còn lấy tay xoa đầu cô bạn nhỏ.
Lúc sau tiếng loa của trường vang:
– Xin mời em Tiêu Mạn lớp 11a4 lên phòng hiệu trưởng.
– Nhắc lại, xin mời em Tiêu Mạn lớp 11a4 lên phòng hiệu trưởng.
Tiêu Mạn từ từ mở vòng tay ra khỏi Tô Minh:
– Xin lỗi, làm ướt áo cậu rồi.
– Không sao.
Sau đó cô lẳng lặng rời khỏi lớp.
Tô Minh, Thiếu Phong, Châu Nhiên và Tĩnh Linh cảm thấy lo lắng cho Tiêu Mạn nên đi theo. Cả lớp ai ngồi vào chỗ của người đó. Chỉ riêng Lục Kiều và Vương Hạ liền cảm thấy tự mãn với những việc đang xảy ra.
Đến phòng hiệu trưởng, tất cả mọi người rất ngạc nhiên, giáo viên thì đứng gần cửa hóng chuyện còn trong phòng thù phát ra tiếng cãi nhau rất lớn.
” – Tiêu Mạn nhà chúng tôi không bao giờ làm chuyện như vậy, rõ ràng trên mặt nó cũng có vết thương tại sao đoạn clip chỉ có nó đánh, hơn nữa đó là đánh tự vệ.
– Anh bình tĩnh, chúng tôi đang cho điều tra người người tung clip và những người có trong clip.”
Lúc này Tiêu Mạn bước vào, hai bên mới ngừng.
Tô Minh bên ngoài như nhớ ra được gì đó liền chạy đi, thấy vậy Thiếu Phong cũng chạy theo.
– Cậu đi đâu vậy Tô Minh?
– Đi tìm bằng chứng.
– Ở đâu chứ?
– Phòng bảo vệ.
– À….
Đến phòng bảo vệ, Tô Minh xin phép được xem camera nhưng tiếc là chỗ xảy ra nằm ở góc khuất, camera xung quanh không đến nơi, cái gần nhất thì đã bị hỏng ch sửa được. Quả là khó xử.