Chương 33
– Sao, sợ rồi thì biến.
– Cậu nghĩ hai cái tát này đủ khiến tôi sợ sao?
– Mày..
Người kia đưa tay lên định tát tiếp thì đã bị Tiêu Mạn giữ lại sau đó đẩy ra sau, lực đủ khiến người kia ngã.
Người kia tức tối quát hai người còn lại:
– Còn không lại đỡ tao. Hai đứa mày làm cảnh hay sao mà nó đánh tao cũng mặc nó.
– Bọn em xin lỗi.
Sau khi đỡ người cầm đầu dậy thì hai người kia lao đến đánh Tiêu Mạn, nhưng Tiêu Mạn đã né được, chỉ vài quyền đã làm hai người đó ngã. Haiza, không uổng công bao lâu tập võ phòng thân.
Chuyện tiếp theo lại khiến cho Tiêu Mạn ngạc nhiên, à không hoang mang mới đúng.
Sau khi nhận được dấu hiệu của người quay lén thì cả ba người đồng loạt cầu xin Tiêu Mạn.
– Chúng tôi xin lỗi.
– Đáng lẽ ra chúng tôi không bắt nạt học sinh khác.
– Xin cậu đừng báo chuyện này cho giáo viên.
Vì lòng tốt của mình, và cảm thấy họ đã biết lỗi, Tiêu Mạn gật đầu đồng ý:
– Chỉ cần các cậu hứa sau này không tái phạm.
– Chúng tôi hứa sẽ không bao giờ bắt nạt ai nữa.
– Được rồi, các cậu đi đi.
Đợi khi họ rời đi thì cô học sinh bị bắt nạt nắm lấy tay Tiêu Mạn cảm ơn.
– Cảm ơn cậu nhiều, nếu không có cậu hôm nay mình đã bị đánh rồi.
– Chuyện nên làm.
– Mặt cậu.
Tiêu Mạn đưa tay lên sờ mặt, không biết nó ra sao nhưng mà, thật sự rất rát 🥺🥺🥺.
– Không sao, mình bôi thuốc là được. Mình xin phép đi trước.
Cô gái kia vẫy tay:
– Tạm biệt.
Tiêu Mạn quay lưng thì người kia liền thay đổi vẻ mặt. Quả là diễm đỉnh, mới từ một người bị bắt nạt chuyển thành một kẻ thủ đoạn ngay tức khắc. Cô ta lấy đoạn video trong tay của người quay lén, miệng lẩm bẩm:
– Chuột à, để xem cái bẫy này mày thoát ra kiểu gì?
Sau đó rút điện thoại trong túi ra gọi cho ai đó ( ai đó nếu như độc giả đọc kĩ chap trước sẽ đoán được phần nào)
– Nhiệm vụ hoàn thành. Chuyện đã bàn..
– Yên tâm đi tôi sẽ giữ đúng lời hứa.
– Mong là vậy.
Tiêu Mạn về lớp thì Trương Tinh Tinh đã đến. Nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Mạn, Tinh Tinh hốt hoảng.
– Lớp phó, mặt cậu sao vậy?
Lúc này Tiêu Mạn mới nhớ đến vội lấy điện thoại ra soi, đến cả cô cũng tự giật mình, miệng lẩm bẩm:
– Không ngờ cậu ta đánh mạnh vậy, a.. đau.
– Cậu nói gì cơ.
– Không có gì, chiều nay cậu xin thầy cho mình nghỉ giúp mình nha.
Nói rồi Tiêu Mạn xách cặp của mình rời đi để lại Tinh Tinh đứng như cây trồng chưa load kịp.
Cả lớp trừ Tinh Tinh, Lục Kiều Và Vương Hạ ra thì không ai để ý đến Tiêu Mạn không có ở trong lớp. Đến khi thầy Lý vào, thầy nhìn quanh lớp sau đó liền hỏi:
– Lớp phó học tập đi đâu rồi, chưa đến sao?
Lúc này cả lớp mới xôn xao, riêng Tô Minh thì cảm thấy có chút bất ổn, lo lắng trong người.
Tinh Tinh sực nhớ ra:
– Thưa thầy, Tiêu Mạn nhờ em xin thầy cho cậu nghỉ buổi chiều nay rồi ạ.
– Có lí do gì không?
– Không ạ, nhưng mà thầy ơi, em thấy trên mặt bạn ấy có hơi tấy đỏ, hằn rõ dấu tay như bị ai đánh ấy ạ.
Nghe đến đây Tô Minh như hốt hoảng. Tim cứ đập vừa nhanh vừa mạnh, hai mày nhíu lại thể hiện sự lo lắng đến cao trào.
Còn cả lớp bỗng chợt hoang mang, lo lắng cho lớp phó.
Tiêu Mạn về nhà, thấy trong nhà không có ai, leo nhanh cầu thang lên phòng mình. Lấy trong cặp ra bịch bông và thuốc bôi lên má. Thuốc đến đâu, nước mắt chảy đến đó, thật sự rát vô cùng.