Chương 30
Từ lúc về lớp đến giờ, ngoại trừ trong tiết thì không giây phút nào Tiêu Mạn được yên ổn cả. Cứ đến giờ ra chơi liền có vài bạn nữ trong lớp đến hỏi thăm, có người còn mua đồ ăn vặt để hối lộ nữa.
– Lớp phó à, tiêu chuẩn bạn gái của anh cậu là gì vậy?
– Cậu xem, mình như vậy có thể là chị dâu được không?
Đến cả chị đại Châu Nhiên cũng góp vui:
– Này Mạn Mạn, cậu là bạn tốt của mình, cậu không được cung cấp thông tin cho người khác trước mình.
– Đến cả cậu cũng vậy nữa. Mình không muốn mình sẽ trở thành cái gai trong mắt của Hứa Thành đâu.
– Cậu ta thì làm sao chứ?
– Sao hay trăng thì cậu suy nghĩ kĩ đi đã.
Tiêu Mạn lúc này đã thật sự mệt mỏi rồi, có người anh ưu tú nó khổ thế đấy.
Vì hết người này đến người kia vây quanh, Tiêu Mạn đành lên tiếng:
– Xin lỗi, mọi chuyện về anh mình, mình xin phép dấu kín. Không phải là ích kỉ không cho mọi người biết mà vì tính anh mình hướng nội, không muốn có người lạ làm phiền. Mình khuyên các cậu đừng cố moi thông tin gì từ mình nữa, vô ích thôi.
Không thu thập được gì, mấy người kia liền trở mặt, quay qua nói xấu:
– Đúng là ích kỉ.
– Mình cũng thấy vậy.
– Tưởng mình là gì chứ, chẳng qua xung quanh toàn nam thần nên mới được người ta chú ý.
Châu Nhiên cũng nghe những lời này, muốn lại nói lí nhưng lại bị Tiêu Mạn kéo tay ngăn lại. Tiêi Mạn khẽ lắc đầu tỏ ý không cần thiết.
– Ngốc vậy, sao lần nào cũng nhịn, cũng để cho ai nói mình gì thì nói vậy sao?
– Cho dù cậu có làm ra lẽ thì tính cách của họ cũng không thay đổi.
– Có Tiêu Mạn là tốt nhất. Lúc nào cũng chỉ nhịn.
Tiêu Mạn liền phản bác:
– Không có đâu nha, nếu là chuyện gì to tát tất nhiên mình sẽ lên tiếng rồi.
– Ồ, vậy sao?
– Thật mà.
– Tạm tin.
Vừa tan học, Mạn Mạn nhận được cuộc gọi của Thiên Thành:
– Em nghe ạ.
” Tiểu Mạn à, anh xin lỗi, anh có chút việc bận, em chờ anh lát nhé “
– Nếu anh bận thì không sao, em chờ xe buýt về cũng được ạ.
” Vậy, cũng được, anh xin lỗi, hôm sau sẽ bù gì đó cho em “
– Bye bye.
– Bye.
Đang định đi bộ đến trạm xe thì ai đó đặt tay lên vai Tiêu Mạn. Cô giật mình ngoảnh lại thì… Thiếu Phong hỏi:
– Hôm nay anh Thành không đến đón sao?
– Anh ấy bận rồi.
Mọi người nghĩ bàn tay đó là của Thiếu Phong, sai rồi, là của Tô Minh.
– Để bọn mình đưa cậu và Tĩnh Linh về. Hôm nay cậu ấy cũng không đi xe.
Tiêu Mạn ngượng, chưa biết trả lời thế nào thì Tĩnh Linh thúc giục:
– Đúng đấy, hôm nay cho các cậu biết nhà mình luôn.
– Vậy cũng được.
Tĩnh Linh ngồi sau xe của Thiếu Phong và đương nhiên Tiêu Mạn ngồi sau xe của Tô Minh rồi.
Nhìn tấm lưng to lớn trước mặt, Tiêu Mạn nhớ về ngày xưa, lúc đấy Tô Minh cũng chở cô như vậy. Cô đưa tay lên đang định chạm vào tấm lưng đó nhưng vội rụt tay lại. Cảnh này đã lọt vào mắt của Thiếu Phong, bất chợt một cậu cười một cái nhẹ. Tĩnh Linh hoang mang:
– Cậu cười gì vậy?
– Mình có cười sao? – Thiếu Phong phủ nhận.
Nét mặt Tĩnh Linh cho thấy sự chắc chắn:
– Cậu cười thật mà, còn phát ra tiếng nữa!
Lúc này Thiếu Phong mới nhận nhưng lại nói một cách bóng gió:
– Mình cười ai đó đem lòng đơn phương người ta đến tận 6 năm ròng thôi.
Như hiểu ra gì đó, Tĩnh Linh định nói ra thì Thiếu Phong đã chặn trước:
– Đây là bí mật của mình và cậu, chuyện của họ để họ tự giải quyết.
– Ok.
Đi được một đoạn dài thì cũng đến được nhà Tĩnh Linh.
– Nhà mình đây rồi. Cảm ơn các cậu đã đưa mình về.
– Không có gì.
Ngôi nhà được bao bọc bằng hàng rào hoa, bên trong giữ nét xưa cổ. Thấy ba người bạn cứ quan sát ngôi nhà, Tĩnh Linh thắc mắc:
– Có chuyện gì sao?
Tiêu Mạn vô tư trả lời:
– Nhà cậu đẹp thật đấy, nhà mình ở thành phố cũ cũng giống vậy, chỉ rộng hơn thôi.
– Tại mình sống với chị nên từng này mình thấy là đủ rồi.
– À. Vậy thôi, bọn mình về trước.
– Vậy bye các cậu, hẹn gặp vào ngày mai.
Ba người cùng giơ tay vẫy chào tạm biệt:
– Bye.
Chờ cho bạn bè đi, Tĩnh Linh mới mở cổng đi vào nhà.