Chương 28
– Tiêu Mạn dạo này khá nhỉ.
Vâng, câu này nói thật khiến Tiêu Mạn hoang mang ( không chỉ bạn mà mình hoang mang too)
– Thưa thầy, em sao ạ.
– À không, thầy không có ý gì, chỉ nhắc em, em đang là học sinh và là đại diện của trường vậy nên mấy chuyện tình cảm không nên khoa trương quá.
Tiêu Mạn cảm thấy bất lực, vội vàng phủ nhận:
– Thầy nói gì em thật sự không hiểu, thầy có hiểu nhầm gì đó chăng?
– Không hiểu gì chứ, chuyện thanh niên chở em đến trường làm rầm rộ cả trường rồi. Em không muốn giải thích để biện minh cho mình.
– Em không biết chuyện này lại đi quá xa như vậy. Em trước nay không có thói quen giải thích việc làm của mình. Nhưng nếu mọi người đã đẩy chuyện đi xa, em xin được khẳng định, đó là anh trai mà ba mẹ em nhận nuôi lúc nhỏ, vừa từ Anh về.
Lúc này các bạn trong đã có được đáp án nên vẻ mặt tò mò đã phai mờ dần đi.
Thầy Lý suy nghĩ một lúc: ” hay quá, thuyền chưa lật, vẫn chèo được ” . Như nhớ ra được điều gì, sau đó thầy hỏi tiếp:
– Thầy thấy cậu thanh niên đó rất quen, giống như một người học trò cũ của thầy, cũng đi du học Anh, em cho thầy biết tên được không?
Tiêu Mạn chợt nhớ ra, hình như chủ nhiệm Lý cũng từ nơi ở cũ của cô chuyển đến, có khi nào…
– Là Tống Thiên Thành.
Nghe được cái tên này, thầy Lý rưng rưng, tháo chiếc kính đang đeo xuống, lấy tay lau nước mắt:
– Là nó rồi, nó về rồi. Cái thằng nhóc này, về mà không nói mình một tiếng.
Cả lớp dường như ngạc nhiên khi lần đầu thấy thầy của mình có hành động lạ kì như vậy.
– Thì ra là thầy sao? Không ngờ lại có duyên như vậy. Không phải là anh ấy quên thầy mà vì anh ấy bay về đây trước sau đó mới về thành phố A. Chắc là anh ấy không biết thầy chuyển đi rồi. Nếu thầy muốn gặp, trưa nay anh ấy sẽ qua trường này.
– Được rồi, vậy cũng được, 3 năm rồi, không có ít.
Buồi học hôm nay kết thúc, Tiêu Mạn dọn đồ dùng rồi đi thẳng ra cổng. Thiên Thành đã chờ cô được một thời gian rồi.
– Anh chờ em lâu chưa?
– Để xem nào – Thiên Thành nhìn vào chiếc đồng hồ mình đang đeo – Khoảng 20 phút.
Tiêu Mạn xuýt xoa:
– Khổ cho anh, bắt anh đợi rồi.
– Không sao, về thôi.
Thiên Thành nói rồi quay lưng về phía xe. Tiêu Mạn vội nói:
– Chờ đã, em có bất ngờ cho anh này.
Thiên Thành mỉm cười:
– Bất ngờ gì nào?
– Anh cứ chờ thêm chút nữa.
– Được được, em nói gì anh nghe theo hết.
( Muốn có người anh cưng chiều mình thế này quá)
Theo các bạn, cực hình khi đứng ở cổng trường là gì? Nắng nóng không phải, mệt mỏi không phải…. Cực hình ở đây là vài trăm ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào bạn và bàn tán. Thầy Lý đâu sao lâu quá vậy. Haiza trong thời gian chờ thầy có biết bai nữ sinh mạnh dạn đã lại xin in4 của Thiên Thành, có người còn muốn chụp chung nữa. Nhưng biết sao giờ, anh đều từ chối hết.
Lát sau thầy Lý đi ra,Tiêu Mạn chỉ vào thầy rồi nói:
– Anh, bất ngờ của em đây.
Hai thầy trò gặp nhau, tay bắt mặt mừng, ôm chầm lấy nhau khiến bao học sinh đi qua cảm thấy khó hiểu.
– Lâu lắm rồi em mới gặp thầy, cũng 3 năm rồi chứ thầy nhỉ?
– Đúng rồi, 3 năm rồi! Em bây giờ trưởng thành hơn trước quá, nếu thêm 2,3 năm nữa chắc thầy không nhận em luôn.
– Nhưng thầy vẫn có phong độ như ngày nào, em chỉ cần nhìn một cái nhẹ cũng có thể nhận ra.
– Thằng nhóc này, miệng vẫn dẻo như ngày nào. Hôm nay thầy mời, chúng ta đi ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
Thiên Thành ngần ngại:
– Sao em dám để thầy mới, có điều – Cậu nhìn qua em gái.
– Anh yên tâm, nãy em gọi về cho ba mẹ bảo trưa nay hai anh em ăn ngoài rồi.
Cơ mặt Thiên Thành giãn nở.
– Vậy được, em đưa thầy đi.
Ba người cùng nhau đi đến quán cơm cách trường tầm 5 cây số. Chỗ này thoáng mát sạch sẽ, view cũng đẹp nữa.
Đợi phục vụ đem hết món ăn đặt lên bàn, Thầy Lý và Thiên Thành cùng ôn lại chuyện cũ. Đương nhiên, Tiêu Mạn sẽ là bình phong ngồi nghe rồi.
Kể một lúc thì cũng đến chuyện Thiên Thành chọn đi du học:
– Năm đó bà em mất, em suy sụp, cũng may nhờ có thầy, ba mẹ và Tiêu Mạn, em mới có ngày hôm nay.
– Thầy còn nhớ, lúc đó thầy khuyên em cả tháng trời, em không có ý định thay đổi, nhưng sau một đêm em thay đổi một cách đột ngột khiến thầy hoang mang.
– Tất cả là nhờ con bé này.
Tiêu Mạn nghe vậy chỉ biết ngượng cười.
– Lúc đó biết tin, nó đã bay đến thành phố A để khuyên nhủ em. Nó bảo em hãy nghĩ đến bà ngoại, bà nuôi em từ nhỏ, bà cho em tình thương, mong muốn của bà chỉ mong em có cuộc sống tốt, biết lo cho bản thân. Nó cho em biết em còn có một gia đình nữa, em có nhiều người quan tâm em nữa, và em có một người thầy tốt như thầy. Lúc đó em nghĩ ” mình sinh ra trong gia đình không hoàn hảo nhưng ông trời đã cho mình một gia đình nơi đó có tình thương, vậy thì tại sao mình không quý trọng nó?”.
– Đúng vậy, em cũng may mắn đấy.
Thiên Thành mỉm cười hạnh phúc:
– Đúng vậy.
Ăn trưa xong, thầy Lý bảo để thầy tự bắt xe về nhưng Thiên Thành không chịu:
– Em phải đưa thầy về đến nhà chứ, lâu rồi em chưa gặp cô mà, em nhớ cô quá.
Thầy Lý cũng đành bất lực để cậu học sinh ngày nào đưa về.